Lý Tang Du ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến văn phòng tổng giám đốc.
Dù sao là một lần cuối cùng vào văn phòng tổng giám đốc, Lý Tang Du không gõ, cứ đẩy cửa vào.
Lục Huyền Lâm đang đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát phong cảnh thành phố bên ngoài từ tầng cao nhất.
“Tổng giám đốc Lục, tôi đến từ chức.
” Cô nói với bóng lưng của anh.
Đối phương không có phản ứng.
“Tôi không mời được Thái Vũ Hàng cùng Nhã Kỳ, không cách nào thực hiện lời hứa của mình, cho nên tôi…”
Dáng người thon dài từ từ quay lại, ánh mắt có sát ý rất nặng.
Lý Tang Du nhịn không được âm thầm nuốt nước miếng.
“Gan càng ngày càng lớn, dám qua đêm ở nhà người đàn ông khác.
”
“Cái này…”
Kia là không cẩn thận ngủ thϊếp đi.
Nhưng như vậy cô có thể nói sao?
Đánh chết cũng không thể!
“Tôi là vì công việc.
”
“Người đâu?”
“Tôi thất bại!”
Lục Huyền Lâm một tay nắm cằm của cô, nâng đầu cô, ngọn lửa trong mắt cháy lên: “Đây chính là công việc mà cô nói?”
Nếu bình thường cô nhất định sẽ hất đầu tránh thoát sự khống chế của anh, nhưng hôm nay cổ của cô mảy may không cử động được: “Cho nên tôi đến từ chức.
”
“Muốn bỏ đi? Ném cục diện rối rắm cho tôi? Lý Tang Du , cô cũng quá thông minh.
Cô lại để cho tôi thấy được trái tim ti tiện của cô.
”
Kệ anh nói gì thì nói, Lý Tang Du cũng không muốn phản bác.
“Cô là phụ nữ có chồng, còn đi quyến rũ đàn ông, tôi thật không biết Lý Tang Du cô còn có mặt vô sỉ thấp hèn như vậy.
”
“Tôi vô sỉ thấp hèn anh không phải đã sớm biết sao?” Bị kích động tức giận Lý Tang Du tức nước vỡ bờ luôn.
Dù sao trong mắt anh, cô từ đầu đến cuối đều là phụ nữ không biết xấu hổ.
Ngọn lửa trong mắt Lục Huyền Lâm cháy lên, lập tức một tay ôm eo cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh mang theo trừng phạt, từ môi của cô một đường mà xuống, ấm áp có, đau đớn cũng có.
Anh vậy mà cắn cô! Nhất là trên cổ.
Đáng chết, cô không cử động được, chỉ có thể mặc cho anh làm càn.
Hôm nay, anh giữ chặt cái cổ bị sái sau gáy của cô.
Chẳng lẽ anh nhìn ra cổ của cô có vấn đề?
Không thể!
Không biết qua bao lâu, eo được thả lỏng, Lục Huyền Lâm buông cô ra.