Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp

Chương 35: Nấu ăn trở lại vì anh

Cao Ninh đứng cạnh cửa, nhìn anh luống cuống tay chân mà rửa nồi châm lửa. Nhìn một hồi, sợ anh bị dầu ăn nóng bắn lên người nên cô lắc đầu đi qua: “Để em làm cho.”

Cô thuần thục rang đậu phộng, động tác dứt khoát lưu loát, mỗi một hạt đậu phộng trong chảo đều cực kỳ nghe lời, đều đặn trở mình, nhoáng cái mùi thơm đã tỏa ra khắp bốn phía.

Ôn Trác Tu đứng bên cạnh học tập, tâm trạng cũng giống như những hạt đậu phộng đang bị rang kia, bằng lòng nghe theo chỉ huy của cô, cô bảo thế nào thì làm thế đó.

“Được rồi, tới phiên anh rang hạnh nhân.” Sau khi Cao Ninh rang đậu phộng xong thì tự giác kết thúc công việc làm mẫu của mình.

Nhưng người sau lưng không có động tĩnh gì, cô quay đầu lại mới phát hiện người nọ đang đứng sững sờ ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” Cao Ninh vỗ nhẹ bàn tay: “Mau tỉnh táo lại đi, sắp tới giờ cơm trưa rồi đó.”

“Hả?” Ôn Trác Tu như thể mới tỉnh lại từ trong mộng, từ nãy đến giờ anh đều không nhìn kỹ.

Cao Ninh hướng cằm về phía chiếc khay: “Vẫn đang chờ anh rang chín số hạt còn lại.”

“Tiểu Ninh, em đến dạy anh đi.” Ảnh đế tự biết mình đuối lý, sẽ không bao giờ tự tin như vậy nữa: “Anh vẫn chưa học được.”

“Không dạy.” Cao Ninh lướt qua anh rồi đi ra ngoài.

“Em đừng giận, đừng đi mà, anh biết sai rồi, là do anh không đủ tập trung.” Anh bị hình ảnh của em mê hoặc, trong lòng Ôn Trác Tu bổ sung thêm một câu.

“Em phạt anh đi.” Anh vội chạy theo cô ra cửa, sợ cô giận, nên vội vàng dỗ dành.

Những người có ngoại hình đẹp luôn dễ làm cho người ta mềm lòng.

Cao Ninh dừng bước nhìn anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn.

Hai người bốn mắt giao nhau, người dời tầm mắt đi chỗ khác trước là Cao Ninh, cô sợ mình không kiên định được nữa. Cô phát hiện mình không loại năng lực ngang bướng cố chấp như của Ôn Trác Tu.

“Xem cho kỹ, lần này lại còn thất thần, buổi tối em không thèm ngắm trăng cùng anh nữa.”

“Nhất định không thế nữa.” Ôn Trác Tu lên tinh thần, cơ hội ngắm trăng buổi tối rất khó mà có được, không thể bỏ lỡ!

Ảnh đế nghiêm túc lên cuối cùng cũng học xong kỹ năng rang hạt, tuy rằng động tác vẫn còn hơi thiếu dứt khoát nhanh nhẹn.

Bởi vì giờ cơm trưa đã sắp tới, Cao Ninh không muốn chậm trễ thêm nữa, nên anh phải kịp thời sửa chữa động tác của mình.

Bánh Trung thu ngũ hạt làm cũng nhanh, khi Cao Manh trở về, bánh đã nướng xong và lấy ra khỏi lò.

“Oa…” Cao Manh vỗ tay: “Anh Tu quá đỉnh!”

Cô bé lấy điện thoại ra chụp ảnh một hồi, khóe miệng đã cười tươi đến mức xém chút nữa chạm vào mang tai.

Ôn Trác Tu rất đắc ý, nhìn về phía Cao Ninh đòi khen.

“Được rồi, Manh Manh, bây giờ đi ăn cơm trưa trước, buổi tối mới ăn bánh trung thu.”

Cao Ninh không để ý Ôn Trác Tu, thậm chí còn không cho Cao Manh ăn ngay lập tức.

“Chị, đây là do anh Tu tự tay làm, bây giờ em rất muốn ăn thử một miếng, chị cho em ăn thử một miếng nha, một miếng thôi mà. Chẳng lẽ chị không muốn ăn chút nào hả?”

Lực ảnh hưởng của thần tượng quá lớn, Cao Manh không chờ thêm được nữa, muốn ăn ngay bây giờ. Nếu Cao Ninh không châm chước cho cô bé, không cho cô bé ăn, nói không chừng cô bé sẽ không chịu ăn cơm trưa.

Cuối cùng Cao Manh vẫn được như ý nguyện, được ăn bánh trung thu thần tượng tự tay làm, cả ngày đều hưng phấn không ngừng.

Sau khi Ôn Trác Tu ăn cơm trưa ở nhà họ Cao thì bị bố mẹ gọi mấy cuộc điện thoại giục về nhà.

“Hôm nay anh rất vui.” Anh ló đầu ra từ cửa sổ xe, tạm biệt Cao Ninh: “Chưa từng trải qua hôm nào vui vẻ như vậy!”

“Đi đường cẩn thận.” Cao Ninh cười nhẹ.

Ôn Trác Tu gật đầu: “Ừm, buổi tối nhớ phải tới.”

Đột nhiên anh nhớ tới một chuyện: “Tiệc đóng máy của ‘Đế Cung Khuyết’ dời lịch tới ngày mai, thiệp mời của em đây.”

Nói xong thì lấy ra một cái thiệp mời dạng trục cuốn, đưa cho Cao Ninh.

“Em cũng có thiệp mời hả?” Cao Ninh sửng sốt, dù sao cô cũng đã rời đoàn phim khá lâu rồi.

Ôn Trác Tu nói: “Đương nhiên là có, em cũng là nhân viên công tác mà.”

Vào buổi chiều, Cao Ninh ở trong phòng mình, bài trí những món quà mình nhận được dược bên cạnh con người gỗ nhỏ.

Trên bàn học có một chiếc kệ được dọn sạch sẽ để trưng những tác phẩm chạm khắc gỗ nhỏ và tinh tế này.

Cô ngồi bên cạnh bàn ngắm nhìn một hồi, đứng dậy ra khỏi phòng, đến phòng vẽ tranh bên cạnh. Cảnh tượng buổi sáng hôm nay chậm rãi xuất hiện trên giấy vẽ, linh cảm đang tràn ngập trong đầu cô, vẽ thật sự rất lưu loát, sau khi vẽ xong, thì chụp một bức ảnh gửi cho bạn tốt Cao Dĩnh.

Đối phương lập tức trả lời lại: [Thẳng thắn khai ra ngay, tiến triển thế nào rồi?]

Cao Ninh: [Còn kém xa lắm, vẫn đang trong thời kỳ quan sát.]

Cao Dĩnh: [Đừng gạt tớ, anh ấy còn vì cậu mà rửa tay làm cơm canh.]

Cao Ninh: [Làm thêm vài lần nữa cũng không sao cả.]

Cao Dĩnh: [Ha ha ha.]

Buổi tối, sau khi ăn tiệc đoàn viên, Cao Ninh cùng ba mẹ ngắm trăng ngoài sân, trên bàn bày bánh Trung thu Ôn Trác Tu ban sáng.

“Không ngờ đứa nhỏ A Tu này lại có thể chịu vào bếp.” Thôi Nhược Lan ăn thử một miếng bánh trung thu ngũ hạt, cảm thán một câu.

“Mẹ ơi, anh Tu đang theo đuổi chị.” Cao Manh lấy cho bà ấy một miếng bánh, nói ra lời khiến người khác hết hồn.

Cao Ninh không kịp cản, đành phải nhàn nhạt liếc cô bé một cái.

“Thế à? Mẹ thấy cũng khá tốt, Chi Kiều ông thấy thế nào?” Thôi Nhược Lan thích nghe ngóng, nhưng Cao Chi Kiều lại nhíu mày.

“Tiểu Ninh vừa mới về, không cần bàn mấy chuyện này vội.”

Ông vẫn luôn cảm thấy Ôn Trác Tu không phải một lựa chọn tốt, gia thế thì đương nhiên xứng đôi, nhưng mỗi ngày đều lên hot search Weibo, phải chịu ánh mắt của người đời. Con gái của ông đương nhiên xứng đáng với người tốt hơn, hà cớ gì phải lo lắng sợ sệt mỗi ngày vì những tai tiếng trên mạng, làm cho chính bản thân cô tủi thân chứ.

Cao Ninh nhìn ông một cái, phát hiện rõ ràng ông không quá vừa lòng với Ôn Trác Tu, vì thế đứng về phía ông: “Bố nói đúng, mấy chuyện này không vội bàn.”

Cao Chi Kiều nghe được lời cô nói thì ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới đáp: “Tuổi của con có còn nhỏ đâu, lại còn ưu tú như vậy nữa, đừng lo không tìm được người tốt hơn. Đứa nhỏ A Tu này, tính cách cố chấp, hồi trước một hai phải vào giới giải trí, làm ông cụ nhà nó cực kỳ nóng giận, đến bây giờ cũng không ngừng có tai tiếng.”

“Bố, nói không chừng đó chỉ là lăng xê thôi.” Cao Tễ chen vào một câu, tẩy trắng cho Ôn Trác Tu một chút.

“Cho nên mới nói giới giải trí là một cái chảo nhuộm lớn, gia nghiệp tốt đẹp không chịu về thừa kế, đi làm minh tinh có gì tốt đâu.”

Tuy rằng Cao Chi Kiều nuôi thả cho con mình tự do, nhưng điều kiện tiên quyết là Cao Tễ và Cao Manh đều rất hiểu chuyện nghe lời.

“Như ông nói là thành kiến.” Thôi Nhược Lan không vui: “Tôi thì thấy nó tốt.”

“Được rồi, nghe bà.” Cao Chi Kiều lo lắng tâm trạng vợ không tốt lại phát bệnh, cho dù trong khoảng thời gian này bệnh của bà đã có chuyển biến tốt.

Cao Ninh nhìn thấy bố mẹ đột nhiên rải cơm chó, cười nói: “Mẹ, con có hẹn đi ngắm trăng với bạn, giờ con ra ngoài nhé.”

“Hẹn với ai vậy? Kêu chú Lưu đưa con đi đi, nhớ chú ý an toàn, đừng có về nhà muộn quá đó.”

Thôi Nhược Lan lập tức chuyển sang nhìn cô, bắt đầu lo lắng.

“Ngay hoa viên bên cạnh thôi, không cần xe đưa, con tự đi bộ qua là được rồi, sẽ về sớm.”

“Đi đi, về sớm một chút.” Cao Chi Kiều nghe cô nói nhà bên cạnh chứ không phải vào nội thành thì khá yên tâm. Vùng này an ninh rất tốt, bọn lưu manh tầm thường sẽ không vào được.

Cao Ninh lên tiếng, đứng dậy rời đi.

Vốn dĩ Cao Manh cũng muốn đi theo, nhưng bị Cao Tễ ngăn lại, hai người trao đổi ánh mắt một chút, trước khi ba mẹ phát hiện thì đã ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đêm nay thời tiết tốt, có thể nhìn rất rõ ánh trăng vừa to vừa tròn treo trên bầu trời, tỏa ánh sáng thật đẹp.

Cao Ninh đi ra khỏi cửa lớn nhà mình, đang muốn đi dọc theo đường lớn phía trước thì nhìn thấy một bóng hình cao lớn đứng dưới ánh đèn đường.

“Tiểu Ninh, anh tới đón em.”

Cũng không biết anh đã đợi bao lâu rồi.

“Cảm ơn.” Cao Ninh đi đến trước người anh: “Tượng gỗ khắc đẹp lắm.”

“Em thích không?” Ánh mắt Ôn Trác Tu sáng lên, cảm thấy ánh trăng đêm nay đẹp đẽ đến mức trước nay chưa từng có.

“Thích.”

Ánh trăng chiếu xuống, mùi hương hoa quế bay tới, hoa viên phía trước còn truyền đến tiếng cười đùa vui chơi của các bạn nhỏ.

Ôn Trác Tu cùng Cao Ninh chậm rãi bước đi, hai người đều không muốn đánh vỡ bầu không khí tốt đẹp như vậy.

Mãi đến lúc đi đến bên cạnh hoa viên mới bị Ôn Hân cắt ngang, chẳng qua cô ấy không phát hiện: “Anh, anh đi lâu quá, bọn em đã chơi qua một vòng bài brit rồi đó.”

Sau khi oán giận xong mới cười với Cao Ninh: “Tiểu Ninh, trung thu vui vẻ!”

“Trung thu vui vẻ!”

Đêm nay những người trẻ tuổi tụ tập ở hoa viên rất nhiều, thường xuyên có người đi đến chào hỏi với Ôn Hân, trong hồ nhân tạo của hoa viên được thả đầy hoa đăng.

Ôn Trác Tu sợ phiền, đứng dậy đi ra ngắm cảnh đình, đứng dưới một gốc cây ngọc lan.

Những người trẻ tuổi này có vẻ rất sợ anh, chỉ dè dặt chào hỏi rồi đi.

Cao Ninh bị Ôn Hân lôi kéo đi làm quen rất nhiều người.

“Đừng để ý anh của em, anh ấy á, từ trước tới giờ đều nhàm chán như vậy đó.” Ôn Hân thấy cô luôn nhìn về bên đó: “Có điều năm nay anh ấy chịu về nhà nghỉ lễ, thật là làm người ta không thể tưởng tượng được.”

“Vậy à?” Cao Ninh duy trì lễ độ, gật đầu với nhóm người con cháu nhà giàu ở xung quanh, bọn họ cũng rất tò mò đối với cô.

Ôn Trác Tu đứng một lúc lâu, Cao Ninh mới tìm được cơ hội ra khỏi đình ngắm cảnh, đi đến bên cạnh anh.

“Tiểu Ninh, chúng ta đi qua bên kia một chút đi, bên kia yên tĩnh.”

Vừa rồi anh nhìn Cao Ninh vui vẻ bên bạn bè cùng lứa tuổi, đột nhiên phát hiện mình lớn hơn Cao Ninh năm tuổi, nói không chừng đã bị cô xem như ông chú già, bỗng nhiên hối hận vì đã tới đây ngắm trăng, nhưng địa điểm do Cao Ninh quyết định, chỉ có thể giận dỗi một mình.

Hiện tại nhìn thấy cô đi về phía mình, tâm tình lại bắt đầu nhảy nhót, luôn muốn mang cô đi tới nơi yên tĩnh chỉ có hai người họ, không bị ai quấy rầy.

“Em phải về nhà, về quá muộn mẹ em sẽ lo lắng.” Cao Ninh nhìn đồng hồ, đã mười giờ.

“Nếu không thì anh gọi điện cho dì Thôi được không?” Vẫn chưa ngắm trăng đàng hoàng sao em có thể đi chứ?

Nói xong anh lập tức lấy điện thoại di động ra, nhập số điện thoại của Thôi Nhược Lan đang định gọi thì bị Cao Ninh ngăn cản.

“Trác Tu, để lần sau đi.” Cô cười nói: “Anh biểu hiện cho tốt, còn rất nhiều cơ hội mà.”

Nếu không phải nể tình hôm nay anh làm bánh Trung thu vất vả, đêm nay cô sẽ không hẹn riêng như vậy đâu.

“Tiểu Ninh, tự anh mò mẫm thật sự rất khó, em cho anh một ít nhắc nhở được không?” Từ khi biết cô ăn mềm không ăn cứng, Ôn Trác Tu càng ngày càng giỏi làm nũng ra vẻ đáng yêu, mặc kệ chuyện một người đàn ông hai mươi tám tuổi mà đi làm nũng sẽ có bao nhiêu người dòm ngó.

“Tự anh nghĩ đi.” Lúc này Cao Ninh không ăn mềm, làm nũng cũng vô dụng, cô duỗi chân dài đi về phía nhà mình.

Ôn Trác Tu nhanh chóng đuổi kịp, sóng vai cùng cô mà đi: “Được thôi, bây giờ để anh đưa em về nhà.”

“Ngày mai anh lại đón em đi tới chỗ dự tiệc.” Anh thay đổi đề tài, khôi phục lại bộ dáng ảnh đế: “Đúng rồi, lần trước em nói phải xem trọng sự nghiệp, anh đã đi phê duyệt hết mấy văn kiện của Đầu tư Trác Vực rồi, có khen thưởng gì không?”

Trước niềm vui bất ngờ thì anh vẫn muốn đòi thêm.

“Không có điểm.” Cao Ninh nhìn đôi mắt anh tối xuống trong nháy mắt mới lại từ tốn nói nói: “Có thể nhắc nhở cho anh một lần này, sinh nhật em sắp tới rồi.”

“Cái nhắc nhở này không tính được không, sinh nhật em anh nhớ rõ mà.” Ôn Trác Tu được voi đòi tiên.

Cao Ninh nghĩ đến ngày sinh nhật mình hẳn sẽ đi làm ở công ty của Bùi Minh Trạm, khóe miệng cong lên không hạ xuống được.

Đây là do tự anh không cần nhắc nhở đó.