Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp

Chương 15: Muốn chăm sóc muốn cưng chiều

Văn Dương tức giận bất bình, một năm trước khi Cao Ninh mới vừa vào đây, lần nọ cô vô tình nhìn thấy hai người cãi nhau ở bên ngoài hiện hiện trường quay ngoài trời, nhưng không nghe thấy nội dung cụ thể.

Một trong hai người gây gổ nhau đó chính là Đinh Hội, người còn lại là bạn trai cũ của cô ta.

Lúc ấy có hai đoàn phim quay tại cùng một phim trường ngoài trời, Đinh Hội là người của đoàn phim kia. Bởi vì “Đế Cung Khuyết” vừa mới xác định vai nam chính xong, Đinh Hội thử sức thành công vòng casting vai nữ chính nên thường xuyên rời đoàn phim sang đây thảo luận kịch bản với Ôn Trác Tu, vậy nên cô ta cũng biết Cao Ninh.

Chuyện cô ta gây gổ với bạn trai đêm đó đã trở thành tin tức trên Internet, scandal lần này là cú đả kích rất lớn đối với hình tượng ngọc nữ thuần khiết của cô ta. Trong bài báo còn có người biết chuyện nên đã tiết lộ tin tức bên trong ra ngoài.

Đinh Hội vẫn lầm tưởng rằng người biết chuyện này chính là Cao Ninh, vì khi đó chỉ có một mình cô trùng hợp ở đây. Nội dung được tiết lộ trong bài báo kia, chỉ có tận mắt chứng kiến mới có thể nói ra những chuyện như vậy được.

Sau đó truyền thông âm thầm đào bới, moi lên tất cả tin đồn xấu từ trước đến nay của Đinh Hội, khiến hình tượng được thiết lập của cô ta hoàn toàn sụp đổ.

Bởi vì scandal tiêu cực này, bộ phim của cô ta bị ảnh hưởng nặng nề, diễn viên ban đầu đã bị thay mới hoàn toàn. Vì vậy cô ta càng ghi hận Cao Ninh trong lòng nhiều hơn, thường xuyên gây khó dễ cho cô. Cuối cùng mọi chuyện bùng nổ khi truyền thông đưa tin bảo Cao Ninh là con chim hoàng yến mà Ôn Trác Tu bao nuôi, Weibo có tên của Đinh Hội đã đăng tải hơn một nghìn bài như vậy. Dính đến ảnh đế, các tiêu đề với nội dung phỉ báng đột nhiên xuất hiện chiếm giữ hết các trang web lớn của giới giải trí, còn lên cả hot search.

Nhà họ Ôn là một gia đình bảo thủ, trước đây không muốn Ôn Trác Tu theo con đường diễn viên. Bây giờ mọi chuyện ồn ào sục sôi, dư luận xôn xao. Bọn họ đã nhanh chóng phái người điều tra chuyện của Ôn Trác Tu và Cao Ninh, hai công ty dưới trướng Ôn Trác Tu cũng lọt vào tầm ngắm bị chèn ép của tập đoàn Ôn thị.

Việc này Văn Dương đều biết hết, vì muốn bảo vệ danh dự của Cao Ninh và hai công ty của mình, Ôn Trác Tu đã một mình chịu đựng tất cả mọi chuyện. Anh buông tha việc truy cứu tội danh phỉ báng của Đinh Hội, chỉ nói rằng những rạp chiếu phim của Giải trí Tu Danh sẽ không chiếu phim của cô ta đóng nữa.

Cũng vì sự việc khiến người ta nóng lòng này, quan hệ giữa Ôn Trác Tu và người nhà càng thêm xa cách, khiến anh một năm không trở về nhà, một mình đón giao thừa năm mới.

“Trác Tu, hôm nào lên chùa cúng đi, vận khí này của cậu bị làm sao vậy, chuyên rước về mấy kẻ ty tiện điên rồ gì đâu.” Văn Dương và Vương Chức đã lăn lộn vài ngày, cũng trở nên mê tín vì anh rồi.

“Coi như xong, cô ta muốn điên thì tôi chơi tới cùng. Xem cô ta còn giở trò quỷ gì nữa, nhưng tôi vẫn muốn cô ta nói ra sự thật hơn. Anh xem xem, bây giờ tôi gắng sức theo đuổi như vậy nhưng Tiểu Ninh cũng không cho tôi cơ hội.”

Ôn Trác Tu xua tay, nằm trên ghế dựa, đeo bịt mắt vào rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Trông cậu có khác gì kẻ lỗ mãng không, đã nói cậu nghe từ lâu rồi, không thể theo đuổi con gái như thế.” Văn Dương là người có kinh nghiệm từng trải đầy mình, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc nói: “Phải tặng cô ấy món đồ cô ấy thích, phải săn sóc, phải cưng chiều.”

“Đúng vậy, quà tôi cũng tặng rồi, nói đến săn sóc thì tôi chưa bao giờ để cô ấy mệt mỏi cả, còn cưng chiều à, hình như tôi làm cái này chưa được tốt lắm. Có lẽ tôi nên bảo cô ấy ở nhà không cần làm gì cả, sau đó vui vẻ bảo cô ấy thích thì mua mua mua thôi.”

Văn Dương nghe không lọt tai, đây là cách theo đuổi khiến con gái rung động của anh sao: “Cậu biết Tiểu Ninh thích gì ghét gì không? Cô ấy đang suy nghĩ điều gì, đừng bảo hỏi gì cậu cũng không biết nha. Thế mà còn trừ tiền lương của cô ấy nữa. Tôi đã nói với cậu rồi, cậu nên tìm thứ gì đó có thể giải quyết vấn đề cấp bách của cô ấy. Cô ấy thiếu tiền, vậy thì cậu cho cô ấy tiền mặt là tốt nhất.”

“Vậy à? Trực tiếp trả nhiều thù lao như vậy không lãng mạn.” Ôn Trác Tu nhỏ giọng thì thầm, nhưng Văn Dương vẫn nghe thấy lời nói của anh.

Khó mà khiến ảnh đế này thông suốt được, trước đây anh không bận rộn với chuyện học tập thì là bận công việc, tình cảm yêu đương cứ như một tờ giấy trắng. Văn Dương cảm thấy Ôn Trác Tu có đời tư sạch sẽ gấp ngàn vạn lần những nghệ sĩ khác anh ấy từng dẫn dắt. Anh cũng luôn từ chối không tham gia các hoạt động giải trí giữa mấy ông lớn, giữ mình trong sạch như một thân sĩ bảo thủ vậy.

“Cậu về khách sạn trước đi, ở đây có tôi là được rồi, có lẽ còn phải làm thâu đêm.” Văn Dương vừa giơ một bên tay của mình vừa nghe điện thoại.

Cao Ninh vừa đi vừa gọi điện thoại, người đang đi bên cạnh cô là một phu nhân mang mắt kiếng, khoảng chừng bốn mươi tuổi. Bước chân của hai người khá nhanh, không lâu sau đã tiến vào phòng trang điểm.

“Cô Dư, rất vui vì gặp cô ở Tân Thành.”

“Xin chào cậu Văn. Chào Ôn tổng.” Dư Lâm thường xuyên hợp tác với Ôn Trác Tu, là nhà thiết kế thời trang.

“Cô Dư.” Ôn Trác Tu đã đứng lên, gật đầu với Dư Lâm: “Hôm nay có chuyện xảy ra, xin lỗi đã làm phiền đến cô. Mấy ngày nữa là đến buổi biểu diễn của Milan rồi.”

“Đúng vậy, trước khi đi tôi về thăm nhà một chút.” Nhà của Dư Lâm ở Tân Thành, phòng làm việc ở Yến Kinh: “Tôi xem sơ trang phục trước.”

Cao Ninh vội vàng đưa áo choàng đến, cô ấy cẩn thận nhận lấy, những người khác đều yên tĩnh đợi kết luận của cô ấy.

Lúc này Vương Chức và Tiểu Thu cũng đến rồi, mấy người chen chúc trong phòng trang điểm không lớn lắm.

“Nếu thêu lại lần nữa, dù đẩy nhanh tốc độ cũng cần ba ngày. Hơn nữa phim trường không có dụng cụ, tôi đem bộ trang phục này về trước, sau khi hoàn thành sẽ cho người mang đến, được không?”

Vương Chức cau mày vừa định mở miệng nói nhưng thấy Văn Dương nháy mắt ra hiệu, đành tự giác im lặng. Trang phục diễn của Ôn Trác Tu, anh ta không cần phải nói nhiều làm gì.

“Được, tôi sẽ cho người tiễn cô về, làm phiền cô đi chuyến này rồi.”

Ôn Trác Tu bắt tay với cô ấy, anh đặc biệt bội phục sự nghiệp của người phụ nữ mạnh mẽ này, hai người hợp tác với nhau đã hơn mười năm rồi.

Bởi vì thời gian không còn nhiều, Dư Lâm đang bận rộn nên không nán lại trò chuyện lâu. Văn Dương tự mình tiễn cô ấy trở về.

Vì bộ phim ba ngày tới cần điều chỉnh nên rất nhiều chuyện bị rối loạn. Đêm này có không ít người phải tăng ca, Cao Ninh mua cơm hộp cho Ôn Trác Tu, sau đó vội vàng thu xếp trang phục cho cảnh quay ngày mai cùng Tiểu Thu.

“Tiểu Ninh.” Ôn Trác Tu đuổi theo cô đến chỗ hành lang gấp khúc: “Gần đây có người nào làm phiền em không?”

“Không có ai cả.”

Cao Ninh không biết tại sao anh lại hỏi mình điều này, sau vụ việc Đinh Hội bị lợi dụng để gϊếŧ gà dọa khỉ đó, đã không còn ai đến gây phiền toái với cô nữa.

“Không có thì tốt rồi, em đi đi. Làm xong gọi cho tôi, chúng ta cùng trở về khách sạn.”

“Anh Ôn không cần chờ tôi, tôi có thể đi cùng bọn Tiểu Thu, có lẽ rất muộn mới về.”

“Tôi ở đây chờ em.”

Ôn Trác Tu cố chấp đứng đó, ai cũng không khuyên được. Anh đột nhiên nghĩ đến lời nói phải săn sóc phải cưng chiều của Văn Dương, vội vã bổ sung thêm một câu: “Nhớ phải ăn tối. Có việc gì thì gọi điện cho tôi.”

Đột nhiên anh thể hiện tình cảm nồng nàn như vậy khiến Cao Ninh hoảng sợ, cô nhanh chóng xoay người chạy đi mất, không muốn xuất hiện mấy cái tình tiết không thể miêu tả đó.

Nhìn bóng lưng của cô khuất dần, Ôn Trác Tu mới trở về phòng trang điểm, nhìn thấy vẻ mặt nhiều chuyện của Vương Chức, anh ho khan một tiếng: “Hình như tối nay đạo diễn Vương hơi thong thả rồi đấy?”

“Bận, tôi bận lắm.” Vương Chức sờ lỗ mũi một chút, tự giác mở kịch bản ra, trùng hợp lúc này Quý Thiến cũng đến.

Cô ta đã trở về khách sạn, tắm rửa thay bộ quần áo khác, hơi ăn diện một chút. Mái tóc đen dài nhẹ nhàng buông xõa sau vai, lúc đi ngang qua khiến làn gió thoang thoảng mùi hương.

“Ôn tổng, đạo diễn Vương, tôi đến rồi.” Giọng nói của cô ta ngọt xớt, dù sao đi nữa, kỹ thuật diễn xuất và giá trị nhan sắc của cô ta đều ở tuyến đầu.

Ôn Trác Tu khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế salon dành cho một người bên cạnh bàn trà, gần đó là chiếc ghế salon dành cho ba người mà Vương Chức đang ngồi.

Quý Thiến tự giác ngồi bên tay phải Vương Chức, lúc này một vài diễn viên phụ cũng đã đến. Vì có khá nhiều người đến nên bọn họ tạm thời chuyển sang hội trường mới được xây dựng.

Đúng lúc tổ phục trang đang ở đối diện, Ôn Trác Tu chọn một nơi có thể nhìn thấy Cao Ninh rồi ngồi xuống.

Hội trường vừa được sửa sang theo phong cách cổ kính, ánh sáng không tốt lắm nên lúc xem kịch bản hơi khó khăn, nhân viên công tác phải mang vài cái đèn công suất lớn qua.

Nhưng ánh đèn chói lóa khiến Ôn Trác Tu không thể nhìn thấy người ở đối diện kia rồi, anh không thể làm gì hơn, đành phải chăm chú lắng nghe Vương Chức nói.

Vương Chức vừa nói vừa làm mẫu, chỉ dẫn các đường võ thuật. Ở cảnh quay tiếp theo, vai nam chính Tiêu Nghiêu mới để lộ tài năng, các quan viên triều đình không đồng ý với ý kiến của anh, muốn tặng mỹ nhân với mưu đồ lôi kéo, còn một số được cử đến với mưu đồ ám sát càng sớm càng tốt.

Đao quang kiếm ảnh, mỹ nhân tựa làn gió thơm. Trong màn kịch này, Tiêu Nghiêu đã gặp nữ chính Đỗ Hi, vô cùng hoảng sợ, mỹ nhân kế không thành công, không một mỹ nhân nào thành công cả. Ngay lúc đó, Thái tử cũng muốn thu phục hắn, biết nữ nhi của tửu bảo Đỗ Tế trong Quốc Tử Giám khuynh quốc khuynh thành, vậy nên Thái tử đã chuẩn bị thiết đãi hắn một bữa tiệc.

Đó chính là Hồng Môn Yến, có mấy cảnh quay hành động nhưng Ôn Trác Tu không mời diễn viên đóng thế. Vậy nên người hướng dẫn võ thuật đã dạy sơ qua một lần cho anh các động tác đánh võ, bây giờ đang cố gắng thiết kế động tác sao cho đơn giản và lưu loát nhất.

Đại điện đó ở Đông Cung, bữa tiệc được diễn ra tại đây.

Hai người thử chạy chỗ một lần, càng ngày càng xa mọi người. Đột nhiên phía bên khu phục trang đối diện tối sầm lại, tiếng thét chói tai của một cô gái truyền đến, Ôn Trác Tu bỏ lại kịch bản rồi chạy sang.

“Tiểu Ninh, đừng sợ.” Anh vừa mới chạy về phía đối diện đã thấy hai cô gái chạy ra bên ngoài. Có lẽ phim trường bị cúp điện nên toàn bộ đều chìm vào bóng tối, đoàn phim sát vách đang tăng ca vô cùng náo nhiệt.

May thay bọn họ đã mang đến hai cái đèn khẩn cấp vì cần xem kịch bản nên lúc này vẫn còn chút tia sáng. Ôn Trác Tu liếc nhìn Cao Ninh, ôm cô vào trong lòng: “Đừng sợ.”

Lúc này, cuối cùng anh cũng biết vì sao mấy cô gái hét lên rồi, bởi tiếng nhạc đáng sợ đang vang lên ở góc phòng.

Cao Ninh vẫn chưa hoàn hồn, âm thanh bối cảnh đáng sợ vừa nãy khiến đầu cô tưởng tượng ra vô số hình ảnh khủng khϊếp. Thế nhưng cô không hét toáng lên, chỉ cắn chặt răng chạy theo Tiểu Thu ra ngoài, sau đó đột nhiên bị kéo vào trong l*иg ngực ấm áp và rộng rãi.

Một bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, còn có người đang nỉ non bên tai rằng đừng sợ. Một lát sau cô mới khôi phục tinh thần, ngẩng đầu lên mới phát hiện Ôn Trác Tu đang ôm mình thật chặt.

Gò má của cô nóng bừng, nhẹ nhàng giãy giụa một chút: “Anh Ôn.”

Thế nhưng Ôn Trác Tu vẫn không buông tay, càng ngày càng chặt hơn, suýt chút nữa khiến cô không thở nổi.

May mà tình cảnh xung quanh đang hỗn loạn nên không ai chú ý đến bọn họ, ngoài trừ Quý Thiến cách đó không xa.

Lúc này đang bị cúp điện ngoài ý muốn, bởi vì trạm biến thế ở khu vực đường bộ gần đây đã quá cũ rồi nhưng chưa kịp đủ, vậy nên mới ảnh hưởng đến phim trường. Công nhân của công ty điện lực đang sửa chữa gấp.

Nhưng âm thanh bối cảnh đáng sợ đó, cũng không biết có đó từ bao giờ rồi. Nhân viên giám sát và điều khiển chưa từng thấy có ai vào đây, mọi người suy đoán có người lợi dụng lúc đang sắp xếp phục trang để ngấm ngầm ra tay, trùng hợp đêm nay bị cúp điện.

“Đã tìm được hai người kia chưa?” Một hồi lâu sau, Ôn Trác Tu không nỡ buông cô gái trong lòng ra, đi đến trước mặt Vương Chức hỏi.

“Vẫn đang tìm, nhưng tình cảnh bây giờ giống như mò kim đáy bể. Thẻ vào phim trường đó là giả, tôi vừa mới nhờ một người bạn làm ở cục cảnh sát hỗ trợ, xem xem có tìm được manh mối sót lại gì không. Kiểu côn đồ như vậy, có khả năng đã từng có tiền án rồi.”

“Gần đây mọi người nhớ chú ý một chút, con gái đừng đi một mình, đêm nay hãy về trước đi, chú ý an toàn.”

“Ôn tổng nói đúng. Bây giờ đèn đường ở ngoài cũng không có nữa, mọi người cùng nhau trở về khách sạn cũng tốt.”