Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm, Giam Cầm Ta Rồi

Chương 21

Edit: Cube00

______

Trong phòng không bật đèn, màn hình lớn nhấp nháy lần lượt, cốt truyện đang được phát sóng đến cao trào của bộ phim, nhưng không ai quan tâm đến tình tiết hấp dẫn. Hai khán giả duy nhất trong phòng đang nằm trên ghế sô pha ái muội cọ sát, môi lưỡi của họ quyện vào nhau tạo nên nụ hôn nóng bỏng ướŧ áŧ. Nhạc nền bộ phim vang tới phủ lên tiếng nước tấm tắc.

Tô Cẩm Chi đè lên người Kiều Vũ, vòng tay qua cổ anh, đưa cơ thể của cậu lại gần anh hơn. Cậu há miệng, tiếp nhận đầu lưỡi đối phương khuấy loạn trong miệng, đối phương với tay vào quần ngủ, lòng bàn tay to nóng bỏng bao lấy bờ mông phì nộn nhào tới nhào lũi hệt như đang nặn bột, đồ vật bên dưới cứng như sắt. Cậu chủ động kẹp một bên chân Kiều Vũ, dụi dụi hạ bộ vốn đã cương cứng của mình vào chân anh qua lớp quần áo mỏng manh, sợi dây đỏ buộc chuông bạc ở cổ chân cậu thỉnh thoảng phát ra âm thanh giòn giã.

Sợi dây màu đỏ do Kiều Vũ tự mình buộc, trong nhà này cậu không thể rời xa Kiều Vũ quá ba thước. Chỉ cần cậu di chuyển, Kiều Vũ có thể tìm thấy cậu qua chiếc chuông bạc. Khi làʍ t̠ìиɦ, mỗi khi Kiều Vũ ** cậu, chiếc chuông bạc sẽ vang lên theo động tác anh, điều này chỉ nhằm tăng thêm tình thú cho cuộc giao hoan này.

Hai người trao nhau hơi thở nóng hổi, hơi thở hung hãn của Kiều Vũ quấn lấy cậu, hai đầu v* sưng tấy cọ xát vào lớp vải, đau đớn mà tê dại, dần dần trở nên cứng ngắc. Vết chai mỏng trên lòng bàn tay và cùi ngón tay của đối phương cào xé da thịt mỏng manh, lỗ nhỏ giữa hai mông cũng đã ướt đẫm rồi, cậu dùng mông sau cọ cọ vào tay Kiều Vũ, như muốn ám chỉ điều gì đó.

Trong khi móc lưỡi Tô Cẩm Chi để hút dịch thể trong miệng cậu, Kiều Vũ đưa một ngón tay vào trong lỗ nhỏ ướt đẫm rồi ấn lên vách trong nóng bỏng. Ngón tay nhợt nhạt chỉ cắm vào mép lỗ nhỏ, kɧoáı ©ảʍ lúc lo lúc mất cũng không thể thỏa mãn cái miệng nhỏ tham lam của cậu, Tô Cẩm Chi sốt ruột nâng eo mong húc vào, để cả ngón tay chịu sâu lỗ nhỏ.

Tô Cẩm Chi tiếng thở dài từ chóp mũi thoát ra, đong đưa eo mông làm ngón tay ở tao huyệt ra ra vào vào. Kiều Vũ lại thêm một ngón tay vào lỗ nhỏ, chất lỏng trơn nhẵn được đưa ra giữa những cú thúc.

Đoạn video trên màn hình đã kết thúc, âm nhạc nhẹ nhàng phát ra. Mà hai người trên sô pha càng ngày càng hăng, Kiều Vũ ôm lấy hai chân Tô Cẩm Chi, ** cậu trong tư thế bé trẻ xì tiểu, dương v*t thô to tím tái ra vào trong lỗ nhỏ tinh xảo, da thịt va vào nhau phát ra âm thanh bạch bạch liên hồi. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ âm tao huyệt cậu rỉ ra khắp nơi, làm ướt cả ghế sofa và sàn nhà.

"Hức... a... a..." Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng thoát ra khỏi miệng Tô Cẩm, kɧoáı ©ảʍ dâng trào hết đợt này đến đợt khác, khiến cậu không khỏi thoải mái nheo mắt lại. Phụ đề cuộn với ký tự trắng trên nền đen trên màn hình in lên con ngươi phủ đầy sương nước, ngoại trừ kɧoáı ©ảʍ truyền đến từ hạ thân, Tô Cẩm Chi dường như chưa bao giờ nghe nói đến thế giới bên ngoài. Không biết từ bao giờ, cậu đã trở thành một con điếm chỉ biết mở rộng hai chân cho Kiều Vũ ra vào lỗ nhỏ ướt đẫm, cầu xin đối phương làm mình.

"A... a... côn th*t của ông xa thật lớn... Tiểu huyệt thật thoải mái..."

Với tư thế này dương v*t cắm vào lỗ nhỏ càng sâu hơn, mỗi một lần đều là đánh qua điểm mẫn cảm, Tô Cẩm Chi sảng khoái đến nước miếng giàn dụa, lớn tiếng rêи ɾỉ. Cậu hét lên một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng từng chút một phun ra, cuối cùng, nhưng lại là một chất lỏng vàng nhạt ào ạt ứa ra, cậu bị ảnh thảo bắn nướ© ŧıểυ. Tô Cẩm Chi dường như hoàn toàn không biết điều đó, trên mặt không có một tia thẹn thùng, chỉ biết rêи ɾỉ.

Sau đó, Kiều Vũ lại đè cậu xuống ghế sô pha, một lần rồi lại một lần ** cậu cho đến khi không thể bắn được gì.

Vì kế hoạch một tháng trước bỏ trốn của Tô Cẩm Chi thất bại, lại bị Kiều Vũ hung hăng trừng phạt vài lần, cậu đã hoàn toàn bị đối phương cấm luyến. Họ làʍ t̠ìиɦ mỗi ngày, Kiều Vũ không biết mệt mỏi mà đè cậu, bất cứ đâu trong nhà, cậu không còn phản kháng nữa, chỉ biết chấp nhận dang rộng hai chân. Cứ như thể cậu tồn tại để Kiều Vũ phát tiết du͙© vọиɠ.

Anh bế cậu ra khỏi chỗ xem phim, bước vào phòng tắm rửa sạch cho cậu. Trong khi hôn, Kiều Vũ dùng ngón tay làm sạch lỗ nhỏ, chất lỏng trượt lưu lại trên đùi cậu. Ngón tay thô ráp khuấy lộng, tiểu huyệt mẫn cảm co rút chặt chẽ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp từ sâu trong đó trào ra khiến Tô Cẩm Chi đung đưa eo mông rêи ɾỉ, lỗ nhỏ co rút liên tục truy tìm kɧoáı ©ảʍ.

Kiều Vũ bế Tô Cẩm Chi trở về phòng, đặt cậu lên giường, vừa nằm xuống, cậu liền quấn lấy anh, dùng đôi môi mềm mại hôn anh, vươn ngón tay mảnh khảnh mở cúc áo anh. Chân cậu cọ sát người anh, dính chặt người đối phương như một con gấu túi.

"Ông xã...ông xã... em muốn..."

Kiều Vũ bị Tô Cẩm Chi cọ đến dựng đứng, nhưng quan tâm đến cơ thể của câuh, anh buộc kiềm chế du͙© vọиɠ xuống muốn nắm lấy vai cậu, nhẹ nhàng tách ra. Anh duỗi tay xoa xoa má Tô Cẩm Chi dỗ dành: "Bảo bối, nghỉ ngơi một chút đi, được không? Vừa rồi mới làm xong, làm nữa sợ thân thể bảo bối không chịu được. Bây chúng ta đi ngủ, được không? "

Tô Cẩm Nghĩa nghe thấy câu trả lời của anh, đôi mắt ẩm ướt dần dần ứa ra, giọt nước pha lê lăn dài trên má, cậu nghẹn ngào cự tuyệt: " Không, không muốn. Muốn ông xã thao em, không được ngủ. ”

Vừa nói, cậu vừa đặt dán lên người Kiều Vũ, vươn chiếc lưỡi đỏ tươi của mình ra liếʍ lấy môi anh như một con cừu non, những giọt nước mắt mặn chát hòa quyện giữa môi răng anh.

Lông mi ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, một giọng nói nhẹ nhàng như sáp truyền đến, Tô Cẩm Chi khóc đến rất đáng thương. Kiều Vũ nhìn dáng vẻ mềm mại tới nghẹn ngào của cậu, du͙© vọиɠ tàn bạo trong lòng lại nổi lên, dần dần siết chặt bàn tay đang nắm lấy vai mình, cảm xúc sâu trong mắt anh cuộn trào như vũ bão.

Cảm giác được hạ thể cứng như sắt của Kiều Vũ đang áp vào mình, động tác da^ʍ mỹ của Tô Cẩm Chi càng thêm ra sức, giống như thịt mềm giao tới cửa, mềm mại đến mức khiến người ta không nỡ từ chối. Một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ lại từ trong lỗ nhỏ chảy ra, thấy Kiều Vũ vẫn không nhúc nhích, Tô Cẩm Chi lung tung cởϊ qυầи gã đàn ông, nắm lấy dương v*t nóng bỏng của anh nhẹ nhàng đặt trước miệng huyệt, nâng mông lên trực tiếp đưa nó vào.

Tạo huyệt từ từ bị dương v*t lấp đầy, từng miếng mị thịt bắt đầu co rút, Tô Cẩm Chi sảng khoái ngồi bệt trên người anh, đồng thời đong đưa ẹo mông: "A... a... côn th*t thật lớn. Tiểu huyệt đầy rồi… ưm… ức… tiểu huyệt rất thích ăn côn th*t ông xã…ah… ”

Đối diện với vẻ mặt ngập tràn tìиɧ ɖu͙© của Tô Cẩm Chi, đầu lưỡi đỏ tươi trong tầm mắt như ẩn như hiện, tiếng rêи ɾỉ ngọt nị thốt ra liên hồi. Cậu đung đưa bờ mông tròn trịa, cặp mông mềm mại như đậu hũ trắng khiến Kiều Vũ đỏ cả mắt.

Một trận trời đất quay cuồng, Kiều Vũ trở mình đề Tô Cẩm Chi xuống dưới, ép hai chân cậu ra đặt lên vai mình, hạ thể của anh mưa rền gió dữ thô bạo đập vào bờ mông căng tròn của cậu, làm cho Tô Cẩm Chi từng đợt hét lên liên tục. Anh như phát cuồng mà ** cậu, dùng lòng bàn tay thô to nhào nặn cặp mông phì nộn kia: “Vảo bối sao lại da^ʍ như vậy, ** thế nào cũng đều không đủ, tao huyệt sao lại tham lam như vậy?”

“A… a...ông xã… em muốn ông xã... ”Tốc độ đâm vào càng ngày càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ tràn ngập tận trời, Tô Cẩm Chi rêи ɾỉ càng lớn hơn,“ A… a... tiểu huyệt sắp bị côn th*t chọc hỏng… ah aa… ”

Tô Cẩm Chi ưỡn người tạo nên một độ cung duyên dáng, như đang tự hiến tế thân thể của chính mình, để cho gã đàn ông trên người mình thưởng thức. Lần này, đôi mắt của Kiều Vũ thực sự đỏ lên, bộ dáng cáu kỉnh lãng kêu của Tô Cẩm Chi chính là liều thuốc kí©ɧ ɖụ© đối với anh, khi mất kiểm soát, anh không thể dừng lại, giống như một con dã thú đang đè một con thú cái để giao cấu.

Khi Kiều Vũ tỉnh dậy, mặt trời đã mọc hẳn, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa rèm cửa, chói mắt.

Anh thỏa mãn ôm Tô Cẩm Chi vào lòng, vỗ nhẹ lên bờ mông mềm mại, khẽ nói: “Bảo bối, dậy đi, mặt trời chiếu tới mông rồi.”

Thật lâu sau, người trong lòng vẫn im lặng, Kiều Vũ nghĩ là do tối qua làm quá hăng lên đối phương mất sức quá nên đến giờ chưa tỉnh. Anh hôn nhẹ lên trán cậu, động tác ngưng trệ cúi đầu xuống. Người trong l*иg ngực trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt ửng hồng dị thường, khẽ há miệng thở dốc, hơi thở nóng rực phả vào mặt. Anh đưa tay chạm vào trán Tô Cẩm Chi, thật nóng.

Tô Cẩm Chi bị sốt cao, lên tới 39 độ. Bác sĩ đã tiêm thuốc hạ sốt cho cậu, nên giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Kiều Vũ bế Tô Cẩm Chi lên, để cậu dựa vào l*иg ngực mình, dỗ dỗ: “Bảo bối, ăn chút gì đi.”

Thấy Tô Cẩm Chi đang ngơ ngác mở mắt, Kiều Vũ cầm lấy cháo bên cạnh rồi đút cho cậu bằng miệng. Ăn được nửa bát Tô Cẩm Chi không muốn ăn nữa, nằm trong vòng tay anh như một miếng bánh nhỏ tan chảy.

Những lúc bị bệnh như thế này, Tô Cẩm Chi thường rất khó chiều, phải dỗ dành rất nhiều mới hống được cậu ăn. Ăn xong lại khóc, cứ nghẹn ngào nói rằng Kiều Vũ ăn hϊếp mình, là người xấu là kẻ lừa đảo, khóc lóc kêu thuốc đắng, muốn ăn đường.

Kiều Vũ bất đắc dĩ mang một viên đường đến, nhưng Tô Cẩm Chi lại không chịu ăn, bắt đầu nháo. Kiều Vũ không còn cách nào khác là bỏ đường vào miệng, làm tan chảy rồi đưa mớm cho cậu.

Dù đã được tiêm thuốc hạ sốt nhưng Tô Cẩm Chi vẫn sốt nhẹ, lúc nào cũng lú lú lẫn lẫn, nói năng hành động như một đứa trẻ lên ba. Cậu hay khóc đến mức mí mắt đỏ bừng, buộc anh phải ngồi dỗ cậu cả ngày.

Đến tối, Tô Cẩm Chi lại lên cơn sốt, Kiều Vũ mang nước ấm lau người cho cậu, bàn tay vói vào quần áo, thời điểm đầu ngón tay chạm vào làn da nóng bỏng của Tô Cẩm Chi, anh dừng lại, nhẹ nhàng dùng khăn tắm lau nách, rãnh bụng của cậu cùng các bộ phận khác.

"Học trưởng..."

Động tác Kiều Vũ ngừng lại, ôm cậu vào lòng thì thầm anh đang đang ở đây. Tô Cẩm Chi dùng ngón tay siết chặt áo anh, hai mắt nhắm mắt lại thống khổ mà lẩm bẩm: "Học trưởng... Học trưởng... đừng... đừng đi mà... làm ơn... Anh trở về đi...về với em "

"Ông xã... em sai rồi, em sai rồi... Sau này em ngoan ngoãn mà... Không chạy nữa... anh tha cho em đi... " Mặc dù lời nói của Tô Cẩm Chi rất mơ hồ, song Kiều Vũ vẫn hiểu đối phương đang nói gì, anh đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu. Tô Cẩm Chi giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, cứ ngoạm vào cổ anh, "Dì Tô... Thiển Thiển..."

Kiều Vũ biết rằng Tô Cẩm Chi rất nhớ hai người họ, anh nắm tay cậu hôn hôn, thấp giọng nói: “Chờ bảo bối hết bệnh, ông xã đưa em đi gặp hai người họ nha?”

Ai ngờ Tô Cẩm Chi đột nhiên hét lên thê lương: “Không cần… không cần mà.... buông tôi ra... để tôi đi. Xin anh... "

Tô Cẩm Chi mặt đầy nước mắt, cả người run rẩy, giống như gặp phải chuyện gì đó cực kỳ kinh hãi, tay chân luống cuống giãy dụa.

“Bảo bối, đừng sợ, đừng sợ, ông xã của em ở đây.” Kiều Vũ không ngừng dỗ dành cậu, nhưng khi nghe thấy từ “ông xã”, cậu càng vùng vẫy hơn, cuối cùng Kiều Vũ đành sửa miệng thành "học trưởng" cậu mới từ từ lặng xuống.

Dỗ Tô Cẩm Chi uống thuốc xong, Kiều Vũ đắp chăn bông cho cậu, tắt đèn rồi vòng tay ôm cậu vào lòng hống cậu ngủ.

Trong đêm, Tô Cẩm Chi phát sốt tới tới lui lui mấy lần, nên Kiều Vũ lại buộc phải gọi bác sĩ đến.

Thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ, có lẽ trong lúc ngủ gặp ác mộng Tô Cẩm Chi liên tục khóc thút thít. Ngày hôm sau cũng trong trạng thái hôn mê, mấy ngày sau liền mê man, căn bản không có tỉnh lại. Kiều Vũ dỗ cậu ăn, nhưng cậu ăn được chút lại bắt đầu nôn mửa, nôn đến chua cả miệng, vô luận cái gì cũng không thể ăn nổi.

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Không sai, Tiểu Tô bị học trưởng chơi hỏng ròi. Chương thịt cuối cùng kết thúc từ đây. Bắt đầu triển khai cốt truyện chính ( ngược) nào.ƪ(‾.‾“)┐

0-0