Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm, Giam Cầm Ta Rồi

Chương 19

______

Ở cửa, ánh mắt của Kiều Vũ trìu mến, anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Tô Cẩm Chi. Sau khi cả hai nhìn nhau một lúc lâu, như thường lệ, Kiều Vũ đặt lên môi Tô Cẩm Chi một nụ hôn tạm biệt.

"Bảo bối, ông xã đi trước đi, em ở nhà đợi anh về."

Tô Cẩm Chi nhìn anh, dịu ngoan gật đầu: "Ân."

Gần đây Tô Cẩm Chi càng ngày càng ngoan ngoãn, không còn chống trả quyết liệt như lúc ban đầu nữa, hệt như một tiểu thú dần dần bị thuần hóa. Dù trong cuộc sống hay tình yêu, cậu đều thuận theo Kiều Vũ, cậu đã bằng lòng với hiện trạng bây giờ không còn phản kháng. Hiện tại cả hai trông rất giống một cặp vợ chồng trẻ đã chung sống nhiều năm mà không có bất kỳ xích mích nào. Đôi khi Tô Cẩm Chi có lóc xuất thần, có lẽ cậu và anh sẽ mãi như thế này.

Kiều Vũ lấy dấu tay mở cửa, trước khi đi còn liếc nhìn Tô Cẩm Chi với ánh mắt toát ra ý miễn cưỡng, cuối cùng nụ cười của anh bị ngăn cách bởi cánh cửa.

Sau khi Kiều Vũ rời đi, Tô Cẩm Chi quay trở lại phòng. Cậu biết mọi hành tung của mình đều nằm gọn trong mắt Kiều Vũ, camera được lắp đặt ở mọi ngóc ngách trong nhà. Lúc đầu cậu không hề hay biết, lúc đó cậu vẫn chưa từ bỏ việc trốn thoát, trong lúc Kiều Vũ đang làm việc, cậu đã tìm mọi cách để tìm ra cách trốn thoát, nhưng rốt cuộc vẫn không có kết quả. Buổi tối khi Kiều Vũ về đến nhà, vẻ mặt vẫn như cũ, nhưng đến tối, anh ôm lấy cậu, hỏi Tô Cẩm Chi hôm nay làm gì, nhưng Tô Cẩm Chi không trả lời. Khi đó, vô luận Kiều Vũ có nói cái gì cậu đều không nghe.

Kiều Vũ không hề khó chịu, bên tai nói một đoạn tiếng Anh, đó là một bài thơ.

Tô Cẩm Chi đột nhiên ngẩng đầu, không tin nhìn Kiều Vũ, nhìn đôi mắt tươi cười của anh, lòng cậu như chìm xuống đáy hồ mùa đông, lạnh thấu tim.

Bài thơ mà anh đọc là một trong "Những con chim bay" mà buổi chiều hôm đó cậu đã đọc.

Vào thời điểm đấy, cậu biết rằng mọi hành động của mình đều nằm trong tầm giám sát của anh. Trong khoảng thời gian này, đối phương nhìn thấy tất cả những hành động nhỏ nhặt đang cố gắng trốn tránh của cậu, nhưng lại không hề nhắc đến. Trong mắt Kiều Vũ, mọi thứ anh ta làm đều vô dụng và không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào.

Đêm đó, Kiều Vũ đè cậu ra làm một cách thô bạo, mặc cho cậu khóc lóc cầu xin như thế nào, đối phương vẫn không dừng lại cho đến khi cậu ngất, sống khi cậu tỉnh, thấy rằng dương v*t vẫn còn ra vào lỗ nhỏ của mình. Đối với cậu, đó là một đêm dài, một đêm không bao giờ kết thúc. Kể từ đó, cậu trở nên ngoan ngoãn, biến thành bộ dáng làm Kiều Vũ vừa lòng, cho đến tận bây giờ.

Sau khi Kiều Vũ tan sở trở về, anh vẫn hỏi cậu làm gì trong ngày, mặc dù biết Kiều Vũ đã rõ nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nói hết mọi chuyện.

Buổi tối, anh đến thư phòng để xử lý công việc, đôi khi Kiều Vũ cũng đưa công vụ về nhà làm, và lúc đó Tô Cẩm Chi sẽ theo anh đến thư phòng. Trong khi anh đang làm việc này, cậu sẽ làm những việc khác.

Nhìn cốc nước của Kiều Vũ thấy đáy, Tô Cẩm Chi xuống nhà bếp rót lại một cốc mới cho anh, đi qua hành lang bước chân cậu loạng choạng, nhưng may mắn có bức tường bên cạnh, khó khăn lắm mới giữ vững được thân hình.

Khi đến phòng làm việc, cậu đặt nước lên bàn, Kiều Vũ nhìn nhìn, anh hôn lên mu bàn tay Tô Cẩm Chi: "Cảm ơn bảo bối."

Sau đó, Kiều Vũ uống một ngụm nước dưới ánh mắt của cậu.

Nửa giờ sau, anh ngồi xử lý xong công việc, rồi bế Tô Cẩm Chi ra khỏi thư phòng. Trước khi tắt đèn, Tô Cẩm Chi nhìn sang chỗ khác, cốc nước trên bàn đã cạn sạch.

Trong phòng ngủ có tiếng da thịt va chạm, trên giường có hai bóng người đang quấn lấy nhau triền miên.

"Ah...a..ah.ông xã..ông xã.,.nhanh lên..."

Tô Cẩm Chi hai mắt ướt dầm dề, đuôi mắt ửng hồng một mảng, đôi tay trăng s Nhuế ngó sen gắt gao ôm chặt ẹo anh, hai chân mở thật rộng để chứa Kiều Vũ, cái miệng nhỏ nhắn rêи ɾỉ không ngừng

"Ông xã... a...ông xã, lỗ nhỏ thật đầy...sâu quá...ưʍ...a"

Tô Cẩm Chi đêm nay phá lệ chủ động, quấy rầy Kiều Vũ đòi hỏi một lần lại một lần, Kiều Vũ bị Tô Cẩm Chi rên la khiến máu sôi khắp cơ thể, anh nắm lấy mắt cá chân cậu hướng đầu vai mình ấn xuống, trong tư thế này ra sức đẩy dương cụ vào lỗ nhỏ.

"A... a... Ông xã thật tuyệt..." Tô Cẩm Chi vòng tay ôm chặt cổ anh, hai thân thể dán sát nhau hơn. Thân thể nóng bỏng đan chặt vào nhau, núʍ ѵú tinh xảo cọ xát vào khuôn ngực rộng lớn, ngón tay phấn nộn trắng nõn co giật, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cậu cong keo ngón chân.

" Tạo huyệt bảo bối mυ'ŧ ông xã thật sướиɠ, tao mυ'ŧ sung sức thế có phải muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ông xã hử?" Kiều Vũ thở hổn hển, đôi mắt đỏ rực lộ ra vẻ hưng phấn, gắt gao bám chặt lấy mắt cá chân của Tô Cẩm Chi, chỗ đó liền trắng nõn hiện lên vết đỏ trầy xước, dương v*t thô tím ra vào trong cái miệng nhỏ nhắn ửng hồng, chất lỏng nhớp nháp rút ra, đem theo sợi chỉ bạc sắc tình lại khiêu gợi. Anh cúi đầu ngậm lấy bộ ngực hồng hào của cậu, hút rồi lại hút, phát ra tiếng nước tấm tắc. Hai núʍ ѵú sưng tấy, ẩm ướt như những quả dâu chín mọng.

"Ông xã... ông xã...ở đây cũng muốn... ưʍ... ông xã liếʍ... á..." Tô Cẩm Chi nâng eo, sốt ruột đưa đầu v* bên kia vào miệng Kiều Vũ. Anh thở dài mãn nguyện. Ngẩng đầu lên, mồ hôi ướt đẫm mái tóc bết vào vầng trán trắng nõn, tiếng rêи ɾỉ thoát ra từ đôi môi đỏ mọng: " Ông xã..tuyệt quá... a ah...... sướиɠ. "

Dương cự trong động nhỏ không ngừng bành trướng, Tô Cẩm Chi chú ý tới, nâng hạ thân đáp ứng gã đàn ông, lỗ nhỏ có rút, trong miệng càng thêm mãnh liệt rêи ɾỉ, ôm lấy đầu anh dựa vào trong ngực mình:" A a a... Ông xã... ahhhh... thật to... lỗ nhỏ sắp hỏng rồi... ức... a... "

Kiều Vũ khẽ gầm một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào sâu trong lỗ nhỏ, anh đè lên trên người Tô Cẩm Chi thở hổn hển, liếʍ láp cần cổ trắng rồi từ từ đi lên, cuối cùng đặt nụ hôn dài ướŧ áŧ chủ cậu, đầu lưỡi triền miên phát ra tiếng nước da^ʍ mĩ.

Không biết phải hôn lại bao lâu, Kiều Vũ buông môi cậu. Tô Cẩm Chi giống như bị kéo ra khỏi nước, mồ hôi thấm ướt đẫm người, da thịt trắng nõn mỏng manh vết đầy đỏ mơ hồ, trên eo và mông còn có dấu tay rõ ràng, giống như hoa mận nở trong tuyết mùa đông.

Kiều Vũ bế cậu sải bước vào phòng tắm. Một lúc sau, có tiếng nước chảy từ phòng tắm, sau đó là tiếng rêи ɾỉ như không như có.

Kiều Vũ lau khô người cho Tô Cẩm Chi, mặc quần áo vào, bế cậu trở về phòng, đắp chăn bông rồi cùng nhau ngủ.

Thời gian trôi dần trôi dần, hơi thở Kiều Vũ đều đều truyền đến bên tai, Tô Cẩm Chi mở mắt, ánh mắt trong veo, hỗn loạn trước đó đều biến mất. Cậu dựa vào vòng tay anh áp mặt trái vào l*иg ngực ấm áp, cảm thấy nhịp tim ổn định truyền qua l*иg ngực. Cậu rúc trong l*иg ngực Kiều Vũ một hồi, sau khi xác định đối phương đã thực sự ngủ say, cậu mới cẩn thận nâng tay anh ra khỏi hông mình, mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của Kiều Vũ, từ từ thoát khỏi vòng tay anh.

Tô Cẩm Chi rón rén bước xuống giường, không mang giày, những ngón chân phấn nộn hồng hào giẫm lên nền đất lạnh ngắt. Cửa chậm rãi bước tới cửa, khẽ mở, quay lại liếc nhìn bóng dáng trên giường lần cuối, ánh mắt hiện lên xúc cảm phức tạp.

Sau khi nhìn Kiều Vũ thật sâu, cậu thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cho đến khi cánh cửa đóng lại hẳn, mới chậm rãi thở ra. Tô Cẩm Chi bước vào thư phòng, nhập mật khẩu đã lưu nhớ mở két sắt, một chiếc chìa khóa nằm yên lặng bên trong, ánh mắt Tô Cẩm Chi tràn đầy vui mừng, cậu không chút do dự lấy ra.

Tô Cẩm Chi cố gắng không tạo ra tiếng động, đi xuống lầu.

Khi bước xuống, Tô Cẩm Chi không bật đèn mà đi vào phòng khách trong bóng tối. Mặt trăng bị che khuất bởi những đám mây đen, bầu trời đêm âm u treo những vì sao thưa thớt, ánh sáng mờ ảo lọt qua lớp kính. Với ánh đèn mơ hồ, cậu bước ra cửa.

Tô Cẩm Chi dừng lại trước cánh cửa, đưa chiếc chìa khóa vừa tìm được định cắm vào.

Cuối cùng, cuối cùng cậu cũng có thể thoát khỏi đây.

Trong thời gian này, Tô Cẩm Chi giả nhy nhuận trước mặt anh từ bỏ sự phản kháng, để Kiều Vũ thả lỏng cảnh giác với cậu. Không có gì ngạc nhiên khi Kiều Vũ dần buông lỏng cảnh giác, anh vô cùng hài lòng với cách cậu được thuần hóa, cho nên Kiều Vũ mới tháo sợi xích gắn ở đầu giường, từ đó phạm vi hoạt động của cậu không giới hạn tại góc phòng đó. Mà là cả một ngôi nhà.

Tối hôm nay cậu đã bỏ thuốc ngủ nước của anh, thuốc ngủ tình cờ được tìm thấy trong tủ, cậu nhìn ngày thì thấy nó vẫn còn hạn sử dụng. Khóa cửa cần dấu vân tay của Kiều Vũ. Những nếu như khóa cửa nhà bị hỏng, bắt buộc phải sử dụng chìa khóa dự phòng và nó được đặt trong két sắt thư phòng.

Cậu đã lên kế hoạch kỹ càng lâu như vậy, ngày hôm nay mới có cơ hội thực hiện được, hiện tại rốt cuộc có thể thoát khỏi nơi đây, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi bên người Kiều Vũ.

Tô Cẩm Chi có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài một lần nữa, nhìn thấy Tô Dư cùng Thiển Thiển. Cậu mất tích lâu như vậy, chắc hẳn họ đang rất lo lắng.

Tiếng ve ngày hè thanh thúy vô cùng, Tô Cẩm Chu nhẹ nhàng vặn chiếc chìa khóa với trái tim đang đập điên cuồng của mình.

Chìa khóa đột nhiên bị kẹt giữa chừng, Tô Cẩm Chi dừng lại, bối rối xoay ckhóa qua lại. Dần dần, vẻ bình tĩnh trên mặt bị xé nát biến thành hoảng sợ.

Không thể nào, tại sao lại như thế? Làm thế nào mà chìa khóa có thể vô dụng? Cậu rõ ràng đã thấy Kiều Vũ cất nó vào két sắt!

Không thể, không thể được, chìa khóa không thể vô dụng!

Tô Cẩm Chi miễn cưỡng thử mấy lần, nhưng cửa không mở. Cuối cùng, cậu phải chấp nhận thực tế phũ phàng này. Cái chìa khóa... cũng không biết đổi từ lúc nào, lâu rồi không phải là nguyên bản.

"Không thể... làm sao có thể..." Tô Cẩm Chí lẩm bẩm không tin, ánh mắt đầy hoảng sợ, nước không ngừng lăn lăn dài trên má. Cậu đặt tay lên cửa và vặn chìa khóa qua lại một cách thô bạo như thể mất trí: "Không thể... không thể..."

"Đang làm gì đây vậy, bảo bối?"

Thanh âm gã đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng cậu, Tô Cẩm Chi dừng lại động tác.

Một bóng người đang đứng ở lối đi trước cầu thang, khuôn mặt Kiều Vũ chìm trong bóng tối, biểu tình trầm lặng u ám. Anh nâng bước chân, từng bước tới gần Tô Cẩm Chi, lúc này mây đen trên bầu trời tản mát ra, trăng khuyết lấp ló, tia ánh lọt qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt âm trầm của anh.

Kiều Vũ dừng lại trước mặt cậu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh, Tô Cẩm Chi cảm thấy một cơn lạnh buốt sống lưng lan ra toàn thân, run rẩy như cành lá ảm đạm trong gió lạnh cuối thu.

Kiều Vũ sờ sờ mặt của cậu, động tác nhẹ nhàng như đang an ủi một tiểu thú đang sợ hãi, nhưng giọng nói lại không hề dịu dàng, lạnh lùng như mặt hồ mùa đông lạnh lẽo: "Bảo bối, như anh đã nói, hài tử không nghe lời sẽ bị phạt."

Tô Cẩm Chi thở gấp, nước mắt không ngừng trào ra, đôi môi nhỏ nhắn run rẩy, răng hàm trên không ngừng va chạm. Cậu sợ hãi đến nỗi, như lấy thêm từ hư không sức mạnh, cậu dùng sức đẩy Kiều Vũ lao về phía cầu thang. Nhưng chưa kịp chạy mấy bước đã bị một lực mạnh kéo lại, cậu hét lên hất tay đối phương ra, tuy nhiên thực lực của hai bên chênh lệch đến mức Kiều Vũ đã giữ chặt cánh tay cậu, trực tiếp đè cậu xuống nền đất.

Sau ót bất ngờ va vào nền gạch cứng, phát ra tiếng va chạm chói tai, Tô Cẩm Chi đau đớn nhắm chặt mắt. Kiều Vũ đè cậu xuống dưới, hung hăng xé rách quần áo của cậu, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào khuôn mặt đường nét thâm trầm, sống mũi cao in bóng trên khuôn mặt, đôi mắt dịu dàng đáng lẽ phải hút hồn kia. Lại trở lên đỏ tươi khát máu xuất hiện trong bóng tối.

"Đừng! Đừng mà!" Quần áo trên người bị lột ra một cách mạnh bạo, Tô Cẩm Chi kêu khóc thê lương.

Không quan tâm đến tiếng khóc la của cậu, Kiều Vũ một tay áp chặt hai tay cậu lên đầu, kéo quần cậu xuống, đút ngón tay vào lỗ nhỏ hơi ẩm ướt khuyếch trương thô bạo. Sau đó, anh rút ngón tay ra đâm mạnh dương v*t cứng như sắt về phía lỗ nhỏ liên tục, nắm lấy hai chân đang giãy dụa đè xuống mà hung hăng ** cậu: "Chạy đi, không phải muốn chạy sao? Tôi nói cho em biết, bảo bối. Cả đời này em mãi chạy không thoát khỏi tôi! Đáng lẽ, ngay từ đầu tôi phải đánh gã chân em khoá em lại trên giường.. mỗi ngày chỉ có thể mở rộng hai chân chờ tôi đến **."

"Không... Không muốn! A! Đồ ma quỷ... buông tôi ra... buông ra! "Tô Cẩm Chi điên cuồng vặn vẹo thân thể, tay chân giãy dụa. dương v*t thô to trong tiểu huyệt không ngừng ra vào, động tác mạnh bạo cơ hồ muốn tháo gỡ thao hỏng lỗ nhỏ.

"Buông? Cả đời này tôi sẽ không bao giờ buông tha em, cho đến khi tôi chết." Vẻ mặt của Kiều Vũ tràn đầy bạo lực mà cậu chưa từng thấy qua, hạ thân hung ác mà thúc mạnh.

Dần dần, Tô Cẩm Chi từ bỏ phản kháng, tay chân cũng từ từ mềm nhũn, ánh sáng trong mắt dần tắt, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, vầng trăng lại bị mây đen che phủ, phòng khách lập tức tối sầm lại. Dựa lưng vào nền nhà băng giá, phần dưới của cậu phải chịu đựng những cú thúc liên hồi từ gã đàn ông, cậu mãi mãi chỉ có thể chìm đắm trong bóng tối vô biên.... cùng anh.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Học trưởng thật đáng sợ, Tiểu Tô buộc phải lưu lại bóng ma ròi.(٥↼_↼)