________
Kiều Vũ cẩn thận đặt Tô Cẩm Chi xuống giường, trên chiếc giường lớn màu trắng, toàn thân cậu bừng một màu hồng gợϊ ȶìиᏂ, giống như quả đào chín mọng đang chờ người hái. Nhìn đôi mắt mông lưng đầy hơi nước của cậu, anh cảm thấy máu toàn thân như trào ngược trở nên nóng rực, điên cuồng muốn dung hợp người này thành, hoà tan trong máu thịt của anh.
Đôi mắt anh đỏ rực vì ham muốn, anh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cậu: " Bảo bối nghỉ đủ rồi, chúng ta liền bắt đầu đi."
Anh cúi xuống bắt đầu cởi cúc ác cho cậu. Tô Cẩm Chi bất giác thanh tỉnh đối diện với ánh mắt đỏ rực kia, trong tiềm thức lập tức tự nhủ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, cậu bắt đầu đấu giãy dụa.
"Đừng... đừng mà...không được..."
Cậu vừa khóc vừa cầu xin, mong nhớ lại học trưởng trong ký ức của mình, nhưng Kiều Vũ không những không dừng lại, ngược lại còn đem hai tay cậu đè lên đầu, cố định chặt chẽ nó lên đầu giường bằng xích sắt. Cậu hệt như cá trên thớt, sẵn sàng bị gϊếŧ thịt bất cứ lúc nào.
Kiều Vũ kiên nhẫn cởϊ qυầи áo Tô Cẩm Chi, giống như đang đối đãi bảo vật vô giá trong viện bảo tàng, trên mặt lại toát lên tia thành kính, không đành lòng làm tổn thương cậu dù chỉ một chút. Tô Cẩm Chi nhìn Kiều Vũ nhấc chân mình, cởi bỏ lớp quần áo cuối cùng, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, xúc cảm nóng rát dâng lên. Tô Cẩm Chi như bị hãm trong biển lửa, tiếng kêu cứu thất thanh bị át đi gần như vô vọng, thiêu đốt đến chết.
Nhìn Tô Cẩm Chi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, làn da trắng nõn gần như trong suốt, lấp lánh ánh sáng như pha lê, trong sạch như một thiên sứ rơi xuống phàm trần. Cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy nhau, cậu thuần khiết đến bất khả xâm phạm, ngay lúc đó, tất cả những ham muốn dơ bẩn, tội lỗi vặn vẹo méo mó ẩn trong tim anh lao ra khỏi l*иg.
Đẹp đến như vậy, dù có xem lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh cũng sẽ phải kinh diễm trước nó. Bảo bối của hắn so với bông sen tuyết nở trên dãy Thiên Sơn còn muốn mỹ hơn, ngọt hơn cả bữa tiệc Dạo Trì quỳnh tương ngọc lộ.
Anh muốn đem người này giấu đi chiếm cho riêng mình, trong thế giới chỉ có mình anh, thể xác linh hồn hoàn toàn là của anh! Anh muốn vấy bẩn con người này, bằng dấu vết trên khắp cơ thể, kéo cậu xuống vực sâu không bao giờ thoát ra được!
Kiều Vũ nắm lấy mắt cá chân của cậu, đặt lòng bàn tay át lên làn da mịn màng, đầu ngón tay vuốt ve từ bắp chân xuống đùi, cuối cùng buông một nụ hôn thành kính lên ngón chân. Anh sẵn sàng làm tín đồ trung thành nhất của đối phương, thề bằng tính mạng và linh hồn của mình, anh sẵn sàng rơi vào ngọn lửa nghiệp chướng vô tận, thiêu đốt mãi mãi. Anh cũng biết nếu Tô Cẩm Chi chạy trốn, nhất định sẽ đánh gãy chân đối phương nhốt lại lần nữa, không thể đi đâu, trong thế giới của anh, anh ích kỷ muốn đối phương ngã xuống thối rữa cùng mình.
Từ đầu ngón chân, anh hôn lên vầng trán trắng nõn của Tô Cẩm Chi. Kiều Vũ nhìn ánh mắt sợ hãi cùng bờ vai run rẩy của cậu, sự bạo ngược trong lòng anh lập tức trào lên, anh đột nhiên siết chặt lấy mắt cá chân Tô Cẩm Chi, cố gắng hết sức kìm nén du͙© vọиɠ mãnh liệt của mình. Kiều Vũ nghiêng người qua cổ cậu hít một hơi thật sâu, đây là hương vị của bảo bối, cảm giác tuyệt vời làm sao, tác động mạnh mẽ đến từng sợi thần kinh trong anh.
"Bảo bối... Bảo bối..."
Anh hôn lên môi Tô Cẩm Chi, đẩy hàm răng của người kia sang một bên, cuốn lấy chiếc lưỡi mỏng manh của đối phương mà không chút do dự quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại đó tiếp tục liếʍ mυ'ŧ, mặc cho anh mυ'ŧ bao nhiêu đều không đủ. Con quỷ trong lòng đang thúc giục anh, ăn đi, ăn đi..đem người ăn sạch đi!
Hai tay đảo quanh thân thể mềm mại của cậu, một tay nhào nặn cặρ √υ' nhỏ, tay kia từ bụng dưới từ từ di chuyển xuống, cuối cùng chạm vào dương v*t treo lơ lửng giữa hai chân bắt đầu xoa dịu.
Anh cắn chặt môi dưới của cậu, miễn cưỡng hé mở, đôi mắt đỏ rực, biểu tình si mê vuốt ve khuôn mặt cậu: "Đừng lo lắng, bảo bối, ông xã sẽ làm em thoải mái."
Kiều Vũ liếʍ mυ'ŧ lấy cần cổ mảnh mai của cậu. Cắn một miếng thịt mềm dùng răng chà xát, để lại dấu vết thuộc về mình. Còn cậu thì chỉ biết lắc đầu yếu ớt, vặn hông giãy dụa.
Thời điểm động tác Kiều Vũ di chuyển ngày càng nhiều, hơi thở Tô Cẩm Chi ngày càng gấp gáp, một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt lọt ra từ khe hở giữa hai hàm răng, rơi vào tai Kiều Vũ như âm thanh của tự nhiên. Đột nhiên, cơ thể Tô Cẩm Chi cứng đờ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt từ trong lỗ bắn ra, phun khắp tay Kiều Vũ.
Khoái lạc do cao trào mang lại khiến Tô Cẩm Chi mất đi lý trí trong chốc lát, nhìn cái gì cũng trở nên trống rỗng. Sau đó, cậu cảm thấy Kiều Vũ nâng eo của mình lên, tách rộng hai chân, chọc những ngón tay ướŧ áŧ vào khe hở nhỏ giữa mông cậu. Tô Cẩm Chi cả người kả kinh một đốn, động tác chống trả ngày thêm quyết liệt.
Sau khi lỗ nhỏ đã hoàn toàn ướŧ áŧ, Kiều Vũ rút ngón tay ra, giây tiếp theo Tô Cẩm Chi cảm thấy cây dương v*t dày cộp thô to áp vào cửa động, vật vã càng thêm kịch liệt, "Đừng... buông tôi ra... làm ơn đi. Thả tôi ra... "
Cậu muốn đẩy Kiều Vũ ra khỏi người mình, nhưng hai tay bị trói chặt, chỉ có thể nghẹn ngào khiến Kiều Vũ dừng lại. Động nhỏ yếu ớt bị đỉnh khai, chứa đầu dương v*t, cậu cảm nhận được qυყ đầυ nóng hổi từng chút một đút vào, cuối cùng Kiều Vũ hạ thân đĩnh động nguyên cây côn th*t cắm sâu vào lỗ nhỏ, cả người cậu chặt chẽ bin đóng đinh trên giường.
"A..." Tô Cẩm Chi thét chói tai, Kiều Vũ không cho cậu có cơ hội giảm xóc, hai tay bóp lấy mông cậu ôm động mạnh, tim phổi đều vì nó mà run lên, "Không.... đừng... Ah... ah... ah... "
Kể từ khi bắt đầu yêu đương cùng Kiều Vũ, trong lúc hai bên thân mật anh luôn nhẹ nhàng với cậu, luôn dò hỏi cảm giác của cậu, luôn nghĩ xem liệu mình có khó chịu không, khi cậu không thoải mái thì đối phương sẽ dừng lại. Nhưng bây giờ, Kiều Vũ giống như dã thú bất phàm, cuồng bạo trong cơ thể. Trên mặt anh lộ ra vẻ hưng phấn vặn vẹo mà cậu chưa từng thấy trước đây. Lúc này, trong mắt cậu, đối phương giống như sói trong rừng rậm, hai mắt bộc phát ra tia sáng xanh đáng sợ, miệng há to lộ ra hàm răng sắc bén, đem mình nuốt xuống.
Kiều Vũ cúi xuống bắt đầu bú ɭϊếʍ hai đầu v* hồng hào, đầu lưỡi đâm mạnh vào lỗ núʍ ѵú, đảo quanh quầng vυ', liếʍ đến khi sưng đỏ rồi mới chuyển sang bên kia. Cảm giác tê dại lan tỏa từ hạ bộ và đầu v*, cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức rùng mình, kìm được mà co chặt tiểu huyệt.
Cái miệng nhỏ nhắn chặt chẽ hút Kiều Vũ đến nỗi như mất hết phòng bị, ép hai chân Tô Cẩm Chi ra, đặt lòng bàn tay lên bờ mông mềm mại mà nhào nặn, thỉnh thoảng vỗ lên làn da trắng nõn non nớt để lại dấu ngón tay đỏ tươi. Vừa hì hục ** cậu, anh vừa nói: "Bảo bối, em thật chặt, cái miệng nhỏ bên dưới mυ'ŧ ông xã thật sướиɠ."
Theo trí nhớ của anh, Kiều Vũ dùng sức thúc mạnh vào động nhỏ của cậu khiến Tô Cẩm Chi ưỡn ẹo lưng thành một vòng cung. Cần cổ thon dài trắng nõn cong theo một động cung thật đẹp mắt, anh nhịn không nổi cắn lấy hầu hết mỏng manh của đối phương, quả nho nhỏ nhô lên không ngừng liếʍ mυ'ŧ.
"Ưʍ... ưʍ... ưʍ... a... đừng..." Tô Cẩm Chi bị kɧoáı ©ảʍ cọ xát đến phát khóc, tiếng khóc của cậu dần dần thay đổi, một tiếng rêи ɾỉ ngọt nị phát ra từ cái miệng nhỏ đỏ bừng. Ngay cả hạ thân đều đón ý hùa theo động tác của anh.
Kiều Vũ nới lỏng yết hầu Tô Cẩm Chi ngậm núʍ ѵú của cậu một lần nữa, tạo ra tiếng nước da^ʍ mỹ.
"Em có biết không bảo bối, ông xã đã muốn ** em như thế này từ lâu rồi." Kiều Vũ lật người Tô Cẩm Chi, để cậu quay lưng về phía anh, nâng bờ mông phì nộn đang vặn vẹo lên, hướng chỗ tiểu huyệt phấn nộn dùng sức thúc mạnh, đè nặng hạ thân cậu thọc vào rút ra liên hồi: " Mỗi làm làʍ t̠ìиɦ với bảo bối, ông xã thật muốn đè em ra mà **, ** em đến mức dục tiên dục tử."
Đã từng trước mặt Tô Cẩm Chi, anh luôn mang theo bộ mặt lịch thiệp, ân cần. Mỗi lần quan hệ tìиɧ ɖu͙©, anh buộc phải chịu đựng ham muốn du͙© vọиɠ đem đối phương chơi hư, mà kiên nhẫn dịu dàng hỏi đối phương, vì đối phương từ từ mở rộng. Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ nhẹ nhàng là một kiểu tra tấn đối với anh, anh chỉ muốn đè Tô Cẩm Chi ra, tách rộng hai chân cậu rồi cắm thẳng dương v*t đang trướng phát đau của mình vào, đem cậu làm tới bắn tinh, làm cậu dục tiên dục tử, làm cậu đến nỗi chỉ có thể mở rộng hai chân chờ anh cắm vào.
"Ông xã đem em nhốt lại, nhốt lại trên giường mỗi ngày đều ** em, được không? Bảo bối ngày ngày ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã, rồi sinh con cho ông xã, được không?" Anh ấn người Tô Cẩm Chi xuống, tiếp tục thúc mạnh, tiếng đã thịt va chạm 'bạch bạch' liên hồi.
"Không... đừng... ah a... không muốn..." Nghe được lời của Kiều Vũ, Tô Cẩm Chi chỉ có thể dựa vào gối khẽ khóc nức nở, đôi mắt ngấn lệ thút tha thút thít, trông thật đáng thương.
"Meo meo."
Tiếng mèo kêu không biết từ đâu đó vang lên, Tô Cẩm Chi bất tri bất giác đối diện với đôi con ngươi dựng đồng. Nhạc Nhạc ở dưới giường mở to đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn hai thân thể trần trụi đang nằm trên giường. Bị ánh mắt ngây thơ của Nhạc Nhạc theo dõi, Tô Cẩm Chi xấu hổ dời mắt đi chỗ khác, cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng rêи ɾỉ thoát ra.
Kiều Vũ liếc nhìn con mèo dưới giường, nhếch khóe miệng, cúi xuống dán vào lỗ tai Tô Cẩm Chi, vừa ác ý vừa dùng dương v*t mà sát hoa tâm, anh mυ'ŧ lấy dái tai câụ. Thấy Tô Cẩm Chi ngứa ngáy không nhịn được nâng nâng mông, Kiều Vũ một tay nắm lấy núʍ ѵú của cậu nhào nặn, tay còn lại xoa bóp dương v*t Tô Cẩm Chi, không ngừng gãi vào đầu huyệt mẫn cảm. Anh liếʍ tai cậu, nhắc nhở: "Bảo bối, Nhạc Nhạc đang nhìn em mà, tại sao không nhìn không lại nó, Nhạc Nhạc sẽ buồn."
Kiều Vũ cường ngạnh mà bóp chặt cằm cậu, khiến cậu phải đối mặt với đôi mắt mèo. Tô Cẩm Chi lại bắt gặp con ngươi đó, cậu hoảng sợ nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới.
"Ông xã ** bảo bối chưa đủ sướиɠ à, sao không rên? Tiếng bảo bối rên thật tuyệt, ông xã muốn nghe em rên."
Kiều Vũ đút ngón trỏ cùng ngón giữa vào miệng cậu kẹp chặt lấy đầu lưỡi ướŧ áŧ nóng bỏng, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng thoát ra khỏi cổ họng, chất dịch trơn bóng chảy ra khỏi miệng, những ngón tay đã ướt đẫm nước. Thân dưới va chạm một cách tàn nhẫn, âm lượng của Tô Cẩm Chi tăng lên theo từng cú thúc.
"A... ưʍ... đừng ah, ah... ah... um... ah... chậm... chậm... không cần..." Tô Cẩm Chi hỏng mất mà khóc kêu, nhưng cậu không thể không nâng lên và nâng eo mông lên đón nhận từng cú thúc mạnh bạo đó.
"Không cần?" Kiều Vũ động tác vuốt ve dương v*t và hạ thể đột nhiên dừng lại, đầu lưỡi lại đưa vào lỗ tai của Tô Cẩm Chi thọc vào rút ra: "Bảo bối thật sự không muốn?"
Kiều Vũ chậm rãi di chuyển hạ thể, dương v*t cố ý hay vô ý đảo qua hoa tâm, đặt ngón tay cái của mình lên đầu nhạy cảm của cậu, hỏi: "Có muốn không, bảo bối? Có muốn ông xã ** không?"
Cảm giác trống rỗng trong cơ thể càng ngày càng mạnh, Tô Cẩm Chi vốn không thể chiếm được thỏa mãn bị Kiều Vũ làm cho mềm nhũn tê dại, cuối cùng vào lúc Kiều Vũ đỉnh vào hoa tâm kia, lý trí của cậu rốt cuộc cũng sụp đổ, Tô Cẩm Chi rêи ɾỉ thành tiếng: "Muốn... Em muốn ông xã **... Ah a... Cho em... ông xã cho em..."
Kiều Vũ mỉm cười thỏa mãn: "Được, ông xã cho em. Cho em, thỏa mãn bảo bối. "Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, anh đã ôm chặt lấy eo cùng mông cậu ắt đầu một đợt va chạm mạnh bạo mới.
"A... ưʍ... a... a... Ông xã... ông xã thật to... a a a..." "Bão táp kịch liệt, Tô Cẩm Chi nổi điên mà rêи ɾỉ, lắc lắc cái mông, hạ thân tiếp nhận liên tục từng cú thúc của gã đàn ông.
Nghe thấy thanh âm của Tô Cẩm Chi, biểu tình Kiều Vũ càng trở nên hưng phấn, anh ôm lấy cậu như một con dã thú, không ngừng giao cấu, mồ hôi dính cùng dịch thể hòa quyện vào nhau. Tiếng thở hổn hển của anh phả bên tai cậu, liếʍ láp thịt mềm trên gáy cậu.
"Meo meo?" Con mèo dưới gầm giường thấy hai người không để ý đến mình, nó thấy rất nhàm chán nên bỏ đi.
Tay chân của hai người trên giường quyện vào nhau, mặc kệ anh anh em em, Kiều Vũ ôm chặt lấy vòng eo thon thả mềm mại của cậu, thúc mạnh dương v*t vào lỗ nhỏ. Trong phòng chỉ có tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào của cậu và sự va chạm mạnh bạo của anh.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Nghĩ tới mấy chương lại có một nồi thịt to đùng...Ta thật sự sợ a (⊙_◎).
Nhiều thịt quá ngán chớt é, ta đang suy nghĩ sẽ lược bỏ một ít thịt thơm (~_~;)
- ------
Mắc mệch lun á:-: