Chương 8:
wattpad: duongquannghiii
"A! Aha ~ thật là nhột ~ ông xã ông xã ~ liếʍ sâu thêm một chút!"
Hừng đông trong phòng bệnh, thiếu niên không kiêng dè gì mà kêu da^ʍ, Lục Tang Bắc nang mông cậu, cả khuôn mặt vùi vào giữa hai chân Lâm Tăng Nguyệt, bựa lưỡi thô ráp quét tới quét lui lỗ nhỏ của cậu, lướt qua mỗi nếp nhăn, vẽ một vòng rồi chui vào bên trong, liếʍ cái lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ kia ướt nhẹp, khiến nó co lại kẹp chặt đầu lưỡi hắn.
"A a.... thoải mái quá...ư!"
Hắn điên cuồng liếʍ láp cái lỗ thịt kia, vuốt ve gậy thịt màu sắc sạch sẽ của cậu, Lâm Tăng Nguyệt sướиɠ run người, bỗng nhiên hai chân kẹp chặt lấy đầu hắn, đẩy ngã hắn lên giường, trực tiếp ngồi lên mặt hắn cọ tới cọ lui.
Đúng là coi trời bằng vung mà.wattpad: duongquannghiii
Mặt của hắn bị xem như ghế, xem như nệm ngồi, kẹt trong hai cánh mông trắng mềm nhiều thịt, mũi đều bị thịt mềm chặn lại, một loại cảm giác nguy hiểm nghẹt thở khiến tim hắn đập cực nhanh, đôi mắt trợn trắng, hắn cắи ʍút̼ tạo thành mấy dấu trên hai cánh mông, dùng sống mũi cạo cọ vào rãnh đùi cậu, nhưng tên biếи ŧɦái đớp lấy không khí, chen đầu lưỡi vào lỗ nhỏ của cậu, tưởng tượng mình là một con người, mặc cho thiếu niên ngang ngược cười lên người mình.
"A... Muốn bắn... Muốn chết..."
Lâm Tăng Nguyệt bắn tinh, mất sức kêu khóc, nước mắt không khống chế được chảy ra, cậu nằm rạp xuống liếʍ dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông.
Khoang miệng nóng rực làm hắn run rẩy, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến, hắn cố nhịn để không đâm thọc miệng cậu, Lục Tang Bắc chặn cằm cậu lại, giọng khàn khàn: "Em còn đang bệnh."
Lâm Tăng Nguyệt hôn lên qυყ đầυ đỏ sẫm, giọng như phát khóc: "Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú là thuốc của em...... Lục Tang Bắc, xuống địa ngục với em đi."
"Bé ngoan..."
Hắn chỉ là một người bình thường, một người đàn ông bình thường, tình nhân bé nhỏ trên dầu quả tim quấn lấy hắn, muốn hắn, dù hắn giỏi chịu đựng đến đâu, cũng cảm thấy dày vò quá mức.wattpad: duongquannghiii
Du͙© vọиɠ sôi trào, bụng dưới của hắn tỏa nhiệt, tay chân nóng lên, đến đầu óc cũng nóng, không khống chế được mà bốc lên suy nghĩ biếи ŧɦái vặn vẹo, hắn cảm thấy ngay bây giờ hắn chết cũng tốt, hắn cảm thấy cuộc đời hắn đến đây là được rồi, chỉ cần có cậu, chỉ cần được ở bên cậu...
Hắn ảo tưởng họ là một người, là chí thân cốt nhục giao hòa, trái tim của họ nối liền cùng một mạch đập, da thịt mọc ra gai dính liền nhau, động vào là cuốn chặt lấy, không thể tách rời. Thân thể trầm luân, không sao....Tinh thần sa đọa, cũng chẳng đáng kể...
Bọn họ không thể có cả đời, vậy cùng chết, cùng xuống địa ngục, cũng hóa thành cát bụi trộn lẫn vào nhau, cũng rất tốt.
Lục Tang Bắc mất trí, ý loạn tình mê xoa nắn cậu, gọi tên cậu.
"Ưʍ...a..." Lâm Tăng Nguyệt ngậm mυ'ŧ qυყ đầυ của hắn, cứ như em bé uống sữa, phun ra, rồi liếʍ dọc theo cán xuống dưới, liếʍ láp hai túi dái, ngậm chúng nó vào miệng lấy lòng.
Trận làʍ t̠ìиɦ này đột nhiên mà kích động, giống như tình cảm của họ, không có cơ hội thích hợp, phát sinh mất khống chế, nở ra đóa hoa da^ʍ mỹ điệt lệ. Bọn họ chỉ có thể dùng hành động thay cho lời nói, thông qua khoảng cách âm cuồng hoan bộc phát tình cảm đang kêu gào.
Không bao lâu, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, phun hết vào khoang miệng Lâm Tăng Nguyệt.
Cậu nhếch môi, cố ý cho hắn nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng trong miệng mình, Lục Tang Bắc rút mấy tờ khăn giấy: "Phun ra."wattpad: duongquannghiii
Lâm Tăng Nguyệt lắc đầu, đầu ngón tay cạy mở môi mỏng của người đàn ông, ra hiệu cho hắn há miệng.
Trong đêm tối, con mắt cậu lóe sáng, Lục Tang Bắc nhìn thấy hành tinh cô độc ôn nhu, dĩ nhiên khéo léo phối hợp, cách mấy centimet, người đàn ông hé miệng thè lưỡi, đón lấy dịch trắng đυ.c sền sệt thiếu niên nhả ra, rồi bỗng kéo lấy cậu hôn triền miên, khó rời khó bỏ, chất dịch tanh nồng chảy lên xương quai xanh của cậu, hắn thuận thế liếʍ xuống, ăn sạch sành sanh.
Thiếu niên vuốt ve nhẹ nhàng lên tóc hắn: "Ngoan quá."
Như đang dỗ trẻ nhỏ.
Hoang đường.wattpad: duongquannghiii
Nhưng hắn tựa đầu vào gáy Lâm Tăng Nguyệt, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ như người yếu thế, ỷ lại hừ một tiếng giọng mũi: "Ừm."