Nam Phụ Ta Lỡ Yêu Nam Chính Rồi !

Chương 4: đi học lại

Sắp xếp quần áo xong thì cũng đã tối, cậu nằm dài trên giường, mở điện thoại ra xem có cái gì hot hòn họt hay không. Dù sao cũng là điện thoại cậu mới mua nên cậu tải mấy cái ứng dụng kia về luôn. Nằm lướt Facebook 1 lúc, cậu chán nản, vứt điện thoại sang 1 bên.

Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, cậu bật dậy, nhíu mày:

-cửa không khóa.

Cánh cửa từ từ mở ra, là mama. Cậu nhướng mày ngạc nhiên:

-có chuyện gì vậy ạ?

Dương Ngọc Ánh đến bên cậu, mỉm cười ôn hòa, vừa nói vừa vuốt tóc cậu:

-tiểu Minh, mai là đầu tuần, phải đi học... Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con thôi... Yêu ai thì yêu, ba mẹ không cấm cản con nhưng... con hãy suy nghĩ kĩ, đừng làm việc gì tổn hại đến chính mình, nghe chưa.

Cậu nghe nói vậy liền gật đầu, mỉm cười:

-con biết rồi ạ.

Dương Ngọc Ánh nhéo má cậu, cười tươi:

-giờ thì xuống ăn cơm thôi.

Rồi Dương Ngọc Ánh và cậu đi xuống dưới. Vừa vào bếp, cậu thấy baba đang ngồi đợi. 2 người nhanh chóng vào chỗ ngồi và bữa ăn chính thức bắt đầu...

... bữa ăn trôi qua 1 cách rất chi là vui vẻ, hạnh phúc...

Baba gắp thức ăn cho cậu nè, mama nữa. Rồi trò chuyện, cười đùa với nhau nè. Gia đình hạnh phúc dễ sợ.

Ăn xong, mama nhẹ nhàng nói:

- con cũng đã nghỉ học 3 ngày rồi. Mai con nên đi học lại thì hơn.

Cậu nhướng mày, suy nghĩ 1 chút "đi học sao... ở nhà cũng chán, thôi thì đi học đi" rồi gật đầu:

-vâng.

Mama vui vẻ:

-mẹ đã chuẩn bị sách vở, đồ dùng mới hết rồi. Tí nữa con lên xem thử thiếu cái gì không nha.

Cậu gượng cười "nghỉ có 3 ngày mà chuẩn bị đồ dùng mới, sách vở mới. Dù sao cũng bước sang học kì II rồi mà, làm như là mới đầu năm học á". Cậu đứng dậy, xin phép ba mẹ về phòng.

Mệt mỏi đẩy cửa bước vào, cậu nhìn đống sách vở trên bàn, khẽ thở dài, may mà cậu học đại học rồi nên không cần bộ đồng phục.

Rồi cậu đi tắm. Tắm xong, khoác trên mình áo choàng tắm, mái tóc ướt đang được cậu dùng khăn lau khô, đi đến bàn học, cậu dở dở sách ra xem lại. Nguyên chủ cũng học khoa công nghệ thông tin nên cũng không khó khăn quá.

Xong xuôi, cậu sấy tóc rồi lăn lên giường, đánh 1 giấc.

Sáng hôm sau, chim hót líu lo, quạ bay đầy trời ... nhầm... mây bay đầy trời...

Cậu vẫn đang say giấc nồng bỗng reng... reng... reng... tiếng chuông báo thức của điện thoại vang lên. Mở màng vơ lấy chiếc điện thoại, cậu nhanh chóng tắt nó rồi đi vscn.

Cậu bước xuống nhà với 1 bộ quần áo đơn giản, 1 chiếc áo sơ mi trắng form rộng làm cậu trông nhỏ bé đi, 1 chiếc quần tây đen vừa vặn với chân, tôn lên đôi chân thon gọn, thẳng nuột kia (Kaitou nước miếng chảy ròng ròng: ngon vl *nhìn xuống chân mình* tức vl).

Mama thấy cậu liền mỉm cười, gọi:

-mau xuống ăn sáng đi.

Cậu nhanh chóng chạy đến chỗ mẹ mình rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Bắt đầu ăn.

Xong xuôi, cậu được bác tài đưa đến trường bằng 1 chiếc siêu xe đắt đỏ (Kaitou: mị là 1 người không am hiểu về mấy cái này cho lắm).

Vừa bước xuống, cậu đã nghe thấy tiếng hò hét, bàn tán của mấy cô nàng, chàng trai và mấy thím hủ.

- đẹp ơi là đẹp. Tiếc là chỉ có thể thành thụ_ thím D

- tiểu mỹ thụ trong lòng tui a~_ thím A

- bé thụ nhà ai vậy. Mau bắt về đi a~ _thím F

- để tui. Tui nuôi cho_ anh K

- nếu là hoa đã có chủ, tui sẵn sàng đập chậu cướp hoa_ anh Y

........v....v.......

Cậu hiện tại thì hắc tuyến đầy mặt, khóe miệng giật giật vài cái.

Bỗng kít... tiếng xe thắng lại. Tiếng hò hét càng to hơn. Cậu quay lại nhìn, lần này thì khóa mắt giật giật vài cái "hào quang của nam chính và nữ chính thật là chói a~. Chạy ngay đi, trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn" rồi cậu quay lưng đi luôn.

Lượn qua lượn lại, cuối cùng cậu cũng đến lớp của mình, đưa tay lau mồ hôi trên trán, thầm trách "trường gì mà to bỏ mọe. Đi mỏi hết cả chân". Dẹp những câu chửi rủa đó sang 1 bên, cậu tiêu soái mở cửa bước vào. Tất cả học sinh trong lớp đều kinh ngạc nhìn cậu vì... người gì mà đẹp dễ sợ và cậu là ai mà lạc vào chốn này???

Cậu cúi người chào bọn họ rồi đến cái bàn cuối lớp, bên cạnh cửa sổ, quăng cặp lên ghế rồi ngồi bịch xuống. Cũng may mà hệ thống đã gửi thông tin của cái trường lẫn cái lớp này.

Bỗng 1 bạn nữ ở bàn trên quay xuống, hỏi:

-bạn gì ơi? Mình chưa thấy bạn bao giờ. Bạn là học sinh mới hả?

Cậu nhướng mày, ngã người ra sau, dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt:

-là tui. Dương Vu Minh.

Cả lớp kinh ngạc:

-HẢ????

Cậu nhíu mày nhìn mấy con người kia, có người thì bay màu, người thì sốc tận gốc, người thì cằm chạm đất... rồi cậu khẽ lắc đầu ngán ngẩm. Bọn họ cũng nhanh chóng hoàn hồn:

- Oh my gót_ thanh niên 1

- Oh my gọt_ thanh niên 2

- Trời ơi! Tin được hông???_ thím A

- Ai đó mau nói cho tui biết chuyện gì đang xảy ra đi_ thím B

- Lớp mình có mỹ thụ, lớp mình có mỹ thụ. Yeahhhhhh_ thím C

- cảm tạ trời đất đã cho con vào cái lớp này_ thím D

....v...v....

Cậu bực rồi nha. Đi đâu cũng gặp mấy cái thành phần nguy hiểm của thế giới. Khẽ rùng mình, cậu liền liếc nhìn cái nhóm chỉ toàn gái ở cuối lớp dãy bên kia. Không biết đang hú hí cái gì mà cứ nhìn cậu rồi cười cười.

Nhanh chóng định thần lại, cậu nở nụ cười ôn hòa:

-có chuyện gì sao?

Mấy người kia thấy nụ cười ấy liền hú hét ầm ầm. Và thế là, tại tầng 2, trong 1 cái lớp nào đó, toàn là tiếng hú hét của mấy chị, mấy thím, mấy anh và đó cũng là cái lớp ồn ào nhất. Lớp láng giềng, dãy phòng học đối diện, bên cạnh hay ai đi qua cũng nói: Lớp đó lên cơn à? Vừa trốn trại à? Ai lại để lũ thần kinh này đến trường vậy? Mau gọi xe đến chở bọn nó vào bệnh viện tâm thần đi. Và vô vàn câu nói nữa.

--------------END CHAP--------------