Hạ Lưu

Chương 38: Bị anh rể thao vào Đáy Huyệt

Anh rể mới chỉ bắn một lần, Lục Tri Hạ lại cao trào mấy lần liền rồi, cô vừa mới phá thân, cảm giác cả người mình như bị đào rỗng, anh rể quả thực chính là nam yêu tinh, làm một lần mà lấy luôn cái mạng cô đi.

"Anh rể." Lục Tri Hạ làm nũng nhỏ giọng gọi anh, cơ thể được yêu thương triệt để càng ngày càng phong tình vạn chủng, ngay cả giọng nói cũng quyến rũ mê người, khẽ khàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ cảm xúc của anh, làm anh không nhịn được ôm lấy cô hôn một nụ hôn sâu.

Hai người đều không mặc quần áo, cả người đều là mồ hôi, ôm chặt lấy nhau, dùng cơ thể dính sát, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dâʍ đãиɠ cũng ma sát lẫn nhau.

Anh rể cúi đầu hôn cô, hai bàn tay lớn phủ lên ngực mềm của cô, khẽ vân vê nhào nặn, lại kéo kéo đầu nhũ phóng đãng cứng vểnh, sau đó một đường sờ xuống dưới, rất nhanh đã sờ đến giữa hai chân ướt nhẹp của cô.

Âm đế bị chơi nhiều rồi, vẫn luôn ở trong trạng thái sưng tấy, vô cùng mẫn cảm, cho dù anh rể chỉ dùng đầu ngón tay khẽ lướt qua cũng có thể làm cô than nhẹ, tao huyệt bị côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ thao vào một lần, âm môi hai bên đã không khép lại được, dâʍ ŧᏂủy̠ lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh đang từ từ chảy ra ngoài, cảm giác như cô đang mất khống chế vậy.

Tô Cảnh chỉ sờ tao huyệt bên dưới của cô thôi mà đã cảm giác bản thân lại bắt đầu mất trí, miệng lưỡi khô khan muốn làm gì đó để xoa dịu.

Anh không để cô quay người lại, mà giữ nguyên tư thế quay lưng với anh, đột nhiên ngồi xổm xuống, tách khe mông cô ra, vùi mặt vào đó.

Giữa hai chân ướt nhẹp, đâu đâu cũng là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh vừa bắn ra, đầu lưỡi liếʍ lên là có thể nếm được mùi vị dâʍ ɖu͙© không khó ngửi, đó là mùi da^ʍ riêng biệt thuộc về cô, anh thích còn không kịp.

Anh liếʍ đến mê say, cả gương mặt gần như sắp vùi vào trong khe mông cô, đầu lưỡi vẫn luôn đâm rút trong tao huyệt, hoàn toàn làm dấy lên cảm xúc của cô.

Hoa huyệt của Lục Tri Hạ rất mẫn cảm, bị đầu lưỡi người đàn ông liếʍ lên một lần nữa, cảm giác như linh hồn sắp bay lên, giống như một con vật nhỏ đang hăng hái chui vào trong huyệt cô, bàn tay cô nắm chặt cửa sổ, vặn vẹo eo thon, giống như muốn từ chối anh khẩu giao, lại như muốn đạt được kɧoáı ©ảʍ nhiều hơn nữa.

Thoải mái quá rồi, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến, tình ái có thể đem lại cho người ta nhiều kɧoáı ©ảʍ như vậy.

Đầu lưỡi linh hoạt càn quét qua lại trên đáy chậu mẫn cảm của cô, đâm rút trong tao huyệt của cô một lúc, lại liếʍ láp cúc huyệt cô, trực tiếp làm Lục Tri Hạ run rẩy hai chân, bụng dưới lại bắt đầu cháy lên ngọn lửa dục.

"Anh rể, sâu hơn một chút, bên trong cũng muốn." Cô vặn vẹo cánh mông như đào mật, đòi hỏi kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ anh rể, âm thanh vừa mềm mại vừa lẳиɠ ɭơ.

Anh rể chỉ đợi câu nói này của cô, anh hút một ngụm dâʍ ŧᏂủy̠ vào trong miệng rồi mới đứng dậy, hỏi cô: "Cũng muốn gì?"

Em vợ đã thử qua kɧoáı ©ảʍ cực hạn cũng không rụt rè nữa, hai má đỏ hồng, ánh mắt mơ màng nói: "Muốn côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào trong tao huyệt."

Tô Cảnh nhất thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đỏ cả mắt, anh dùng một tay quay cô lại, xoa mông cô hỏi: "Bên trong không đau nữa sao?"

Lục Tri Hạ lắc lắc đầu.

Lúc này Tô Cảnh mới hít sâu một hơi, nhấc một chân cô lên, để chân cô treo lên khuỷu tay của mình, sau đó đỡ côn ŧᏂịŧ trướng đến phát đau cọ lên cửa huyệt cô, cửa huyệt quả thực quá ướt, anh chỉ đẩy nhẹ eo đã cắm vào trong tao huyệt cô một lần nữa.

Khoảnh khắc cắm vào, hai người lại thoải mái than khẽ, chuyện thoải mái như vậy thật sự rất dễ nghiện, hận không thể cả ngày đều cắm ở bên trong.

Động tác cắm của Tô Cảnh luôn rất mạnh mẽ, ấn lên bắp đùi cô, không để cho cô giãy giụa dù chỉ một chút, khi cắm rút vừa thô bạo vừa cuồng dã, không hề giống giáo sư lớn nho nhã lịch sự.

Tiểu huyệt của Lục Tri Hạ như là có thiên phú, vừa nãy rõ ràng đã thao rất lâu rồi, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ngập, lúc này cắm vào một lần nữa vẫn chặt như ban đầu.

"A....." Cảm giác được côn ŧᏂịŧ lấp đầy thật sự sướиɠ muốn chết, ngọn lửa du͙© vọиɠ của cô bùng lên, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn.

Lần này anh rể không cho cô thời gian thích ứng, côn ŧᏂịŧ vừa cắm vào đã bắt đầu nhanh chóng chuyển động, thịt mềm mẫn cảm nơi qυყ đầυ ma sát qua lại trong lối nhỏ, làm hai người đồng thời liên tiếp cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ.

"Bạch bạch bạch..." Anh ra sức đẩy hông, một chân Lục Tri Hạ treo trên cánh tay anh, một chân khác miễn cưỡng chống đỡ, cả người bị anh đâm đến lắc lư trước sau, cặp ngực mềm cũng bày ra độ cong dâʍ đãиɠ nhất theo sự chuyển động.

Kɧoáı ©ảʍ lại dần dần tích lũy, giống như thủy triều dâng, cuối cùng nhấn chìm hai người.

"Có phải rất thoải mái không?" Anh rể vừa đâm rút, vừa nói những lời phóng túng với cô, mồ hôi nóng ấm từ trên mặt anh chảy xuống ngực cô, sau đó trượt xuống theo độ cong của cơ thể.

Lục Tri Hạ nhớ đến chị gái bị bố chồng làm đến mất hồn, thầm nghĩ chính lúc này mình có lẽ rất giống chị đi, dáng vẻ dâʍ ɭσạи lẳиɠ ɭơ.

"A a......a... Thoải mái, thoải mái quá, anh rể dùng sức thao em...."

Hô hấp của Tô Cảnh dần trở nên thô nặng, càng này càng dùng sức đâm rút côn ŧᏂịŧ, trong một lần ra sức đâm sâu, côn ŧᏂịŧ anh hình như chọc vào một cái miệng nhỏ.

Anh ngây ra, cái đó có lẽ chính là cổ tử cùng của tiểu tao hóa đi.

Thế là anh nghiến răng lấy sức, côn ŧᏂịŧ cứng như gậy sắt của anh xông vào cái lỗ nhỏ.

Khoảnh khắc côn ŧᏂịŧ xâm nhập vào tử ©υиɠ, Lục Tri Hạ đồng thời kêu thất thanh một tiếng: "A a...."