Bên ngoài cửa sổ sát đất, lờ mờ truyền đến tiếng nhạc tao nhã và tiếng mọi người nói chuyện vui vẻ, trong tấm rèm cửa sổ sát đất, hai người mượn ánh sáng yếu ớt, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm lấy nhau hôn môi. Trong không gian bị che khuất, họ gần kề không có khoảng cách, thị giác không còn quan trọng nữa, Lục Tri Hạ bị anh rể khóa chặt trong lòng hôn lên, chỉ có hai cảm giác chính là ẩm ướt và khô nóng.
Hơi thở thô nặng của người đàn ông phả lên mặt cô, nhiệt độ nóng rực, làm bỏng làn da cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm sau lưng cô nổi cả da gà, trái tim đập thình thịch như muốn nổ tung, âm thanh ấy như đang đáp lại tiếng thở gấp của anh. Đầu lưỡi bị cuốn vào trong miệng anh, sau đó dùng lực mυ'ŧ mạnh, khoang miệng ướŧ áŧ nóng hổi làm đầu lưỡi cô tê dại, rõ ràng thứ bị mυ'ŧ là đầu lưỡi cô, nhưng cảm giác tê dại đó lại truyền từ lưỡi ra sau lưng, xông thẳng đến bắp đùi, làm cô mềm cả chân, chỉ có thể dựa sát vào người anh, hai bầu ngực trước người ép lên cơ ngực anh, đầṳ ѵú ma sát lên làn da anh, cảm giác dính sát tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ấm áp và dâʍ ɭσạи.
Bởi vì chênh lệch chiều cao của hai người, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của anh rể cứng rắn chọc lên bụng cô, mã mắt phun ra dịch đặc sệt, làm ướt cả cái rốn cô, côn ŧᏂịŧ nóng như vậy, cứng như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, qυყ đầυ hoàn toàn nở ra, giống như cái ô nhỏ, gân xanh trên thân gồ lên, cường tráng như bắp tay trẻ em, cứ đâm lên cô như vậy giống như một tướng quân hiếu thắng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang. Độ thô và độ dài kinh người làm Lục Tri Hạ sợ hãi, lại cảm thấy mong đợi, bị thứ to lớn này cắm vào, sau này không thể rời khỏi nó nữa.
Cũng chẳng trách chị gái đã có bố chồng rồi, còn mong đợi anh rể có thể cứng lại.
Tao huyệt bị nhét trứng rung ướt đến lợi hại, từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra như muốn đòi tiền, thấm ướt một mảng lớn âm môi nhỏ và lông mao xung quanh, cô có chút khó nhịn vặn vẹo eo, từ sau khi bị anh rể nhét trứng rung vào, cô đã luôn cảm thấy sự tồn tại của vật nhỏ này, nó chỉ khẽ rung nhẹ, không quá lợi hại, nhưng lại làm hoa huyệt cô từ đầu đến cuối duy trì trạng thái mẫn cảm ẩm ướt, vừa ngứa vừa trống rỗng, hận không thể tự mình cầm một thứ đồ gì đó nhét vào để giải ngứa.
Cánh tay anh rể dùng sức, nhẹ nhàng ôm cô lên, để cô dựa lưng vào cửa số sát đất, mà côn ŧᏂịŧ cứng thẳng của anh cũng nhân cơ hội đó cắm vào giữa hai chân cô, để cô cưỡi lên côn ŧᏂịŧ.
Âm đế sưng tấy đẩy khe âm môi ra, để lộ tao huyệt đỏ tươi ướŧ áŧ ở bên trong, côn ŧᏂịŧ vừa cắm vào giữa hai chân, hai mảng âm môi đã không đợi được tách ra, kẹp thân dươиɠ ѵậŧ vào trong khe hẹp, khoảnh khắc âm đế cọ lên thân dươиɠ ѵậŧ, xúc cảm khuây khỏa làm Lục Tri Hạ vui sướиɠ rên ra tiếng.
Tô Cảnh rút đầu lưỡi từ trong miệng cô ra, nước bọt quá nhiều kéo ra một sợi chỉ bạc, anh cười thấp một tiếng, l*иg ngực rung động, nói: "Như vậy đã thoải mái rồi?"
Đôi môi đỏ mọng bị mυ'ŧ sưng lên của Lục Tri Hạ đuổi theo, hôn lên cằm và yết hầu của anh, mềm mại nói: "Em còn muốn thoải mái hơn nữa."
Anh rể ưỡn eo, để côn ŧᏂịŧ ma sát lên cửa huyệt của cô, sống mũi cao thẳng cũng cọ lên mặt cô, nói: "Anh rể cắm côn ŧᏂịŧ vào, cho em sướиɠ, được không?"
Lục Tri Hạ bị cọ đến híp mắt lại, mềm nhũn đáp như con mèo nhỏ: "Ưm, cắm vào đi."
Côn ŧᏂịŧ tiếp tục ma sát tao huyệt, cọ đến nỗi hạ thể hai người ướt sũng một mảng, lông mao dính lại với nhau, anh lại nói: "Anh rể không nhịn được nữa, cứ ở nơi này phá thân của em luôn được không."
"Anh rể, anh mau vào đi, em khó chịu quá." Cô cảm thấy bản thân sắp điên rồi, giống như một người đói khát đã lâu, cuối cùng cũng tìm được nguồn nước, thật sự hận không thể xông qua, vùi cả đầu vào trong nước uống cho no nê.
Tô Cảnh giơ tay sờ sờ lên cửa huyệt cô, sờ được một sợi dây thì khẽ kéo ra ngoài, trứng rung còn đang hoạt động đó bị kéo ra, anh tiện tay vứt sang một bên, ôm Lục Tri Hạ lên cao một chút, để hai chân cô kẹp lấy eo anh, tiện cho côn ŧᏂịŧ cắm vào.
Trong phòng tuy bật điều hòa, nhưng bởi vì không có người, nhiệt độ được đặt là 26 độ, nhiệt độ này đối với hai người đang trốn trong rèm mà nói có hơi cao, sao một hồi dây dưa, trên người họ đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Xung quanh rất nóng, cơ thể anh rể rất nóng, côn ŧᏂịŧ anh rể càng nóng hơn, giống như một cây gậy sắt nóng đỏ, nhưng thứ nóng nhất là cơ thể cô, giống như lửa dục hừng hực đang bùng cháy, cô không có cách nào dập tắt ngọn lửa nóng này, chỉ có thể theo bản năng cầu xin sự giúp đỡ của anh rể, để anh giúp giảm bớt sự khó chịu của cô.
"Anh rể... Nhanh một chút."
Nhìn thấy em vợ nhiệt tình như lửa, Tô Cảnh quả thực không chịu được nữa, cũng không để ý đến dạo đầu, chỉ muốn dùng côn ŧᏂịŧ hoàn toàn thao vào trong tao huyệt của cô: "Em nhịn một chút, có thể có hơi đau, nếu quả thực không nhịn được em cắn anh cũng được."
"Ừm." Em vợ run rẩy đáp ứng.
Trong bóng tối, Tô Cảnh đỡ côn ŧᏂịŧ trướng đến phát đau, dùng qυყ đầυ cọ cọ lên cửa huyệt cô, mới phát hiện tao huyệt của cô sớm đã như nước lũ, dâʍ ŧᏂủy̠ nhất thời chảy ra không ngừng, anh thử dùng qυყ đầυ chen vào, cửa huyệt chặt khít lập tức siết anh thật chặt, anh hít ngược một hơi, nghiến răng nhịn đợt kɧoáı ©ảʍ đầu tiên, ưỡn eo, thử đẩy côn ŧᏂịŧ vào trong, anh vui mừng phát hiện cho dù qυყ đầυ đi vào rồi, côn ŧᏂịŧ anh vẫn thẳng đứng, cắm vào trong nữa là điều hoàn toàn có thể, chỉ là anh sợ em vợ không chịu được, mới dần dần cắm vào từng chút một.
Huyệt đạo vốn dĩ đang đóng chặt, bị một cây gậy chậm rãi đâm mở ra, tự nhiên sẽ cảm thấy không thích hợp, nhưng Lục Tri Hạ bị chơi lâu như vậy rồi, cũng bị trứng rung mở rộng trước, tiểu huyệt sớm đã đói khát khó chịu, cho dù có một chút không thích ứng cũng hoàn toàn có thể nhịn được, cô biết chỉ cần nhịn qua cơn trướng đau này, tao huyệt trống rỗng đói khát sẽ được lấp đầy hoàn toàn.
Nghe thấy cô rên hừ hừ từng tiếng, cả người Tô Cảnh căng cứng, lực đạo đều tập trung ở eo vào hông, hai tay anh dịu dàng xoa bóp phần mông vào đáy chậu của cô, sau đó vào khoảnh khắc cô thả lỏng đâm lên, côn ŧᏂịŧ như cây kiếm sắc bén, chém rách màиɠ ŧяiиɧ mỏng manh đó, chọc thẳng vào nơi sâu nhất trong tao huyệt.
"A...."
"Ưʍ...."
Hai người đồng thời kinh ngạc hô lên.
Khoảnh khắc ấy, Lục Tri Hạ đau đến nỗi kêu ra thành tiếng, mà Tô Cảnh lại sướиɠ đến nỗi kêu lên thành tiếng.
Sau khi đi vào, anh không động nữa, mà lẳng lặng ở trong tao huyệt của cô, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ được thịt mềm nóng hầm hập bao bọc, cũng để em vợ có thể giảm bớt cơn đau bị phá thân này.
Yên lặng một hồi lâu, Tô Cảnh đột nhiên không hợp thời cười thành tiếng, mới đầu chỉ là thấp giọng cười, cười đến nỗi cả người run lên, ngay cả côn ŧᏂịŧ trong người cô cũng nhịp nhàng rung theo, sau đó tiếng cười dần dần mất khống chế, cười to vô cùng thoải mái, Lục Tri Hạ sợ hãi, vội giơ tay bụm miệng anh: "Anh rể, anh muốn gọi người đến, để bọn họ vây xem chúng ta lén lút ở chỗ này sao?"
"Anh có hơi không nhịn được, bảo bối, cuối cùng anh cũng cứng lên, cũng cắm vào được rồi."
Trong lòng anh vừa kích động vừa cảm động, cuối cùng anh cũng tìm về được tôn nghiêm của một người đàn ông rồi.
"Còn đau không?" Anh hỏi.
Lục Tri Hạ co rút huyệt đạo, cảm thấy vẫn hơi đau, nhưng không đến nỗi quá đau, không đợi cô nói chuyện, anh đã bị cô kẹp sướиɠ phát điên, cũng không dịu dàng được nữa, vặn eo đẩy hông, bắt đầu đâm rút trong tao huyệt của cô.