Côn ŧᏂịŧ của anh rể vẫn còn cắm trong khe đùi cô, qυყ đầυ chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cọ lên tao huyệt, chị gái lại đứng ở ngoài cửa gọi cô, cảnh tượng quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Lục Tri Hạ không có cách nào thừa nhận, cô hoảng hốt quay đầu nhìn anh rể, sự bối rối trong mắt anh rể chỉ vụt qua trong một giây, rất nhanh đã hồi phục sự trấn tĩnh.
Anh mυ'ŧ vành tai cô, dùng giọng gió nói với cô: "Trả lời cô ấy, nói em đang ngủ, hỏi cô ấy có chuyện gì."
Nói xong, côn ŧᏂịŧ bên dưới lại chen vào trong cửa hoa huyệt cô, dịch thể của anh và nước da^ʍ của cô giao hòa với nhau, phát ra tiếng nước bẹp bẹp, nghe vô cùng dâʍ ɭσạи.
Lục Tri Hạ nuốt nước bọt, làm ra dáng vẻ lười biếng, nói hướng ra bên ngoài cửa: "Chị, em vừa mới ngủ, chị có chuyện gì không?"
"Ồ, chị chỉ muốn hỏi em, có nhìn thấy anh rể không?" Chị gái nói ở bên ngoài.
Lục Tri Hạ quay đầu nhìn anh rể lưu manh đang bò trên người mình, yếu ớt nói: "Không biết ạ, anh ấy không có ở trong thư phòng sao?"
"Kỳ lạ thật, cũng không biết chạy đi đâu rồi nữa, bên môi giới bất động sản đang hỏi giấy chứng nhận của anh ấy, cũng không biết anh ấy để đâu nữa, thôi vậy, đợi sau này nói sau, em tiếp tục ngủ đi, chị gọi điện cho anh ấy."
Lục Tri Hạ không lên tiếng nữa, duy trì tư thế nằm bò, nghe trái tim đập thình thịch, căng thẳng muốn chết.
Anh rể cười trầm thấp ở bên tai cô, khàn giọng nói: "Một chút thế này đã căng thẳng rồi? Sau này phải làm thế nào?"
Người đàn ông này, rõ ràng có dáng vẻ nhã nhặn cấm dục, khi làm chuyện trái đạo đức lại trắng trợn, thành thạo như thế này, giống như một tên trộm hoa lão luyện.
"Vậy bây giờ phải làm thế nào?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Không vội, để cô ấy tìm đi, anh lại cứng rồi, em sờ xem, có phải còn cứng hơn khi ở trong thư phòng không?" Anh rể lật người cô lại, để hai người mặt đối mặt, kéo tay cô mò xuống bên dưới.
Lục Tri Hạ đỏ mặt, cầm lấy côn ŧᏂịŧ anh, cẩn thận cảm nhận một chút, có hơi kinh ngạc đối mắt với anh, nói: "Hình như cứng hơn một chút, tại sao vậy chứ?"
Tâm trạng Tô Cảnh cũng không tồi, nói: "Có lẽ là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó càng dễ cứng."
"Vậy nên vừa nãy chị gọi em, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến anh rồi sao?"
Tô Cảnh nghĩ một lát, đột nhiên có hơi khó xử, nói: "Có lẽ là cảm giác căng thẳng "suýt nữa bị phát hiện" kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến."
Lục Tri Hạ nhịn cười, nói: "Vậy sau này em có phải nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh nhiều hơn ở trước mặt chị, như vậy anh rất nhanh là có thể hoàn toàn cương lên rồi."
Tô Cảnh hôn hôn cô, nói: "Có lẽ vẫn phải để em tủi thân một thời gian, tình hình của chị em với anh tương đối phức tạp, là anh có lỗi với cô ấy, đợi anh tìm một cơ hội tốt nói rõ với cô ấy, nhưng nếu như vậy tình cảm của em và chị em sẽ bị ảnh hưởng, em phải chuẩn bị sẵn tâm lý."
Lục Tri Hạ nhớ đến chuyện của chị gái và Tô Chí Dũng, thầm nghĩ còn không biết là ai có lỗi với ai ấy, có điều bây giờ cô vừa mới hòa hợp với anh rể, còn chưa muốn khiến quan hệ gia đình trở nên quá phức tạp, thế là nói: "Anh rể, chúng ta cứ giấu trước đã, đợi qua thời gian này lại nói."
Tô Cảnh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của cô, càng ngày càng yêu thương cô, anh niết cằm cô, hôn lên thật sâu.
Bên ngoài phòng, chị gái đi lên đi xuống tầng tìm anh rể, ở trong phòng, Lục Tri Hạ và anh rể hai người cởi sạch ôm lấy nhau hôn nồng nhiệt, hưởng thụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ và niềm vui mà yêu đương vụиɠ ŧяộʍ mang lại.
"Anh rể...... A.... a a...... liếʍ sâu một chút nữa, thoải mái quá....a....." Cơ thể Lục Tri Hạ rất mềm dẻo, dựa ở đầu giường, ôm lấy hai chân mình, để hạ thể hoàn toàn mở ra, tiện cho anh rể bò giữa ai chân cô khẩu giao.
Hai tay anh rể vạch âm môi của cô ra, đầu lưỡi ấm nóng trơn ướt vét qua lại trên tao huyệt cô, thỉnh thoảng lại đâm lên âm đế cô, trực tiếp liếʍ cho cô thần hồn điên đảo, cơ thể run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ cứ chảy từng dòng ra ngoài, anh rể ăn vào không kịp, để rơi mất không ít.
"Tiểu tao hóa, thoải mái như vậy sao? Bên dưới em chảy như thác lũ vậy." Miệng Tô Cảnh rời khỏi tiểu huyệt cô, ngón tay tiếp tục vuốt ve âm đế, duy trì kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng, rất nhanh Lục Tri Hạ đã run rẩy mà cao trào.
Hôm nay cô đã cao trào rất nhiều lần rồi, cảm thấy cơ thể mình sắp bị rút cạn, vội vàng cầu xin: "Anh rể..... đủ rồi đủ rồi, không thể làm thêm nữa."
Lúc này Tô Cảnh mới thả cô ra, quỳ xuống trước mặt cô, phóng khoáng để lộ cơ bụng của anh, côn ŧᏂịŧ lớn vểnh lên, nói: "Em sướиɠ rồi, cái này của anh rể phải làm sao?"
Ánh mắt Lục Tri Hạ mê man, vẫn là dáng vẻ dâʍ đãиɠ bị du͙© vọиɠ khống chế, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại ý nghĩ muốn làʍ t̠ìиɦ, cô nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của anh rể, bò qua theo bản năng, hé miệng ăn nó vào trong miệng.
Tô Cảnh từ trên cao nhìn xuống thấy dáng vẻ lẳиɠ ɭơ đến cùng cực này của cô, trái tim ngứa đến khó chịu, hận không thể ngay lập tức vạch tao huyệt của cô ra, hung hăng cắm vào trong.
"Anh rể..... Anh thao em đi, bên trong ngứa quá!" Âm thanh Lục Tri Hạ mang theo sự nghẹn ngào, tao lãng vặn vẹo mông, cầu anh thao cô.
Du͙© vọиɠ của Tô Cảnh vào thời khắc này bị trêu chọc đến đỉnh điểm, anh hít sâu một hơi, dùng một tay đẩy ngã cô, đỡ côn ŧᏂịŧ lớn nổi gân xanh của mình, nói: "Tiểu tao hóa, mở chân ra, anh rể thử xem có thể đi vào không."