Hạ Lưu

Chương 20: Anh rể cứng rồi, bắn rồi

Khoảnh khắc cắm vào, hoa huyệt chặt chẽ hút lấy, làm Tô Cảnh sướиɠ đến nỗi da đầu tê dại, cả người đều đang run nhẹ, đã bao lâu anh không làʍ t̠ìиɦ rồi, lâu đến nỗi anh sắp quên mất đó là cảm giác như thế nào.

Hoa huyệt của em vợ mềm mại chặt chẽ, côn ŧᏂịŧ vừa đút vào đã hút thật chặt, giống như có vô số cái miệng nhỏ, đang liều mạng mυ'ŧ lấy qυყ đầυ và thân côn ŧᏂịŧ anh. Côn ŧᏂịŧ bị hang động tiêu hồn bao lấy, trở nên nóng bỏng, cơn nóng này rất nhanh đã đốt cháy cơ thể anh, làm cả người anh trở nên ấm áp, lý trí cũng dần dần bị đánh mất, chỉ còn lại du͙© vọиɠ theo bản năng, ra sức vặn eo đâm sâu, từng cái một hung hăng vào bên trong em vợ anh.

Hai chân em vợ bị mở ra thật rộng, tao huyệt đỏ tươi giữa hai chân bị cắm đến ướt nhẹp, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra không ngừng, dính lên cả chân, dính lên trên côn ŧᏂịŧ, lại bị côn ŧᏂịŧ anh đưa vào trong rồi lại rút ra, trong lúc ra ra vào vào, dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp đó bị giã thành bọt trắng, thấm ướt âm mao của hai người.

"A.......A a....." Em vợ rêи ɾỉ, từ ngâm nga hừ hừ dần dần biến thành kêu lên phóng đãng, giống như tiếng hát của hải yêu, có thể hút đi hồn người. Não Tô Cảnh trống không, ánh mắt mơ màng, chỉ có eo hông là không ngừng một giây nào, điên cuồng đâm chọc, hận không thể một giây tiếp theo có thể chết trong da^ʍ huyệt của cô.

Kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng tích tụ, Tô Cảnh chỉ cảm thấy cả người đều tê dại, mồ hôi nóng không ngừng tuôn ra, anh tùy tiện lau mồ hôi trên mặt, hai tay ấn lên đùi em vợ, mạnh mẽ thao vào hang động lúc đóng lúc hẹp.

"Không được...... Anh rể, em sắp đến rồi.... A a a...."

"Đợi một chút, tôi cũng sắp đến rồi." Tô Cảnh nghiến răng trả lời, một giây sau, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt bùng nổ giữa hai chân anh, sau đó nhanh chóng lan tràn ra cả cơ thể.

Đúng vào lúc này, Tô Cảnh mở mắt ra choàng tỉnh dậy, cũng không để tâm đến những thứ khác, anh chống người dậy, sau đó vội vội vàng vàng mở khóa quần mình ra, côn ŧᏂịŧ hơi vểnh lên bỗng bắn ra, anh giơ tay cầm lấy thân nó, nhanh chóng vuốt lên xuống, kɧoáı ©ảʍ như sóng triều ào ào đến bào mòn cơ thể anh, sau đó chầm chậm rút đi.

Anh làm rất nhanh, cũng rất dùng sức, đến khoảnh khắc đỉnh điểm, anh ngẩng đầu lên, ưỡn eo, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn phụt ra, trên tay trên chân trên ga giường, phun bừa khắp nơi.

Lần bắn tinh này kéo dài rất lâu, cả người Tô Cảnh bắn đến đờ ra, cảm giác linh hồn cũng bị bắn ra mất.

Trước đó, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh còn đang ngủ trong cơn mơ, bất tri bất giác mới chảy ra, kiểu bắn phụt có lực như thế này vẫn là lần đầu tiên, kɧoáı ©ảʍ lâu ngày không được trải nghiệm làm anh híp mắt lại cảm nhận dư vị rất lâu, sau đó không nhịn được nhún vai thấp giọng cười thành tiếng.

Không có ai hiểu hơn Tô Cảnh, việc được thỏa mãn bắn tinh là một chuyện sảng khoái như thế nào. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra tung tóe như vậy chứng minh một chuyện, anh là người đàn ông vô cùng bình thường.

Tự mình vui vì dươиɠ ѵậŧ của mình một hồi, Tô Cảnh mới rút vài tờ giấy trên tủ đầu giường, chậm rì rì lau chùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra bốn phía, đã quá lâu không bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc như hồ, anh lau một hồi lâu mà không lau hết, mùi vị cũng vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh ngửi thử, chau mày có hơi ghét bỏ.

Tô Cảnh hoàn toàn không ngờ tới, tối hôm qua đối diện với em vợ uống say phóng túng, côn ŧᏂịŧ thế nào cũng không cứng lên được, kết quả trở về phòng nằm mộng xuân, mơ đến thao huyệt em vợ, tỉnh dậy côn ŧᏂịŧ đã cứng rồi, còn bắn ra, bắn đến nỗi cả người anh khoan khoái.

Anh lại cụp mắt nhìn côn ŧᏂịŧ của mình, bởi vì vừa nãy mới bắn tinh, lúc này côn ŧᏂịŧ lại mềm đi, nhưng hình dạng và sức nặng vẫn rất đáng kiêu ngạo, cũng không biết như vậy là đã khỏi rồi hay chưa nữa.

Vào lúc Tô Cảnh vừa rối rắm vừa lau ga giường, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lục Tri Mẫn ghé đầu vào nhìn, đập vào mắt là dáng vẻ Tô Cảnh còn chưa kéo khóa quần để lộ dươиɠ ѵậŧ.

Lục Tri Mẫn có hơi kinh ngạc, đẩy cửa đi vào trong, sau khi nhìn thấy vết tích trên ga giường và ống quần anh, cô ấy rất kinh ngạc hỏi anh: "Chồng, anh đây là.... Bắn tinh sao?"

Tô Cảnh bị nhìn đến có hơi quẫn bách, giơ tay muốn nhét côn ŧᏂịŧ lại vào trong quần, kết quả động tác của Lục Tri Mẫn nhanh hơn anh, vội vồ lên bò giữa hai chân anh, lại kích động hỏi: "Vừa nãy anh cứng sao? Còn bắn tinh nữa?"

Tô Cảnh nhìn thấy vợ mình cười tươi như hoa trước mặt, lại nhớ đến em vợ siết chặt côn ŧᏂịŧ của anh trong mơ, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp, so sánh hai bên, trái tim anh sớm đã nghiêng về phía em vợ.

Anh đối diện với vợ mình, nhưng lại nghĩ đến tao huyệt của em vợ, cảm giác mang tội trong thâm tâm bỗng chốc ép đến nỗi Tô Cảnh không thở được, anh nặng nề thở ra một ngụm khí, giơ tay muốn đẩy Lục Tri Mẫn ra, đối phương lại không buông, ôm lấy chân anh nói: "Nếu đã có thể cứng một lần, thì có thể cứng lần thứ hai, chồng à, anh để em ngậm một chút, xem xem có thể tiếp tục cứng không!"

Nội tâm Tô Cảnh bài xích, về tình cảm anh đã nɠɵạı ŧìиɧ, cơ thể theo bản năng kháng cự việc gần gũi với người khác, nhưng người phụ nữ trước mặt là vợ anh, không phải là ai khác, anh không có lý do từ chối, hơn nữa anh cũng muốn xác nhận lại lần nữa, bản thân mình có thật đã khỏi, có thể cứng lên bất cứ lúc nào hay không.

Thế là anh nghiến răng, không từ chối Lục Tri Mẫn lại gần nữa.

Rất nhanh, Lục Tri Mẫn móc côn ŧᏂịŧ trong đũng quần anh ra, khi dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn, không cứng lên, sức nặng đã rất kinh người, khi cứng lên càng làm cho tất cả phụ nữ mê đắm.

Lục Tri Mẫn say mê nhào nắn dươиɠ ѵậŧ, hé miệng ăn vào.

Sau đó, mười mấy phút trôi qua, dươиɠ ѵậŧ của Tô Cảnh từ đầu đến cuối vẫn mềm nhũn, căn bản không có dấu hiệu cứng lên.