Tuy rằng chỉ là một phản ứng nhỏ lướt qua trong chớp mắt, nhưng lại làm Tô Cảnh hoàn toàn sợ ngây người, phải biết rằng sau tai nạn xe, dươиɠ ѵậŧ của anh hoàn toàn không có cảm giác gì, không cương lúc sáng sớm, không bị kích động khi đầy tinh, chỉ lặng yên không tiếng động chảy ra, không có bất kỳ xúc động muốn bắn nào, phản ứng này đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng đều là một loại tra tấn trên tinh thần.
Anh đã sắp quên mất bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ là cảm giác như thế nào, nhưng vừa nãy khi đối mặt với sự mê hoặc như có như không của em vợ, gậy thịt của anh như có dòng điện chạy qua, sống lại từ trong sự tĩnh mịch, tuy rằng chỉ là một hai giây ngắn ngủi, lại làm anh nhìn thấy một tia hy vọng.
Tô Cảnh có hơi thất thần ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt ngại ngùng của Lục Tri Hạ, nhất thời đã tỉnh táo lại, trời ạ, anh đang nghĩ gì vậy, cô gái trước mặt này là em gái ruột của vợ anh, là em vợ của anh, sao anh có thể có phản ứng với hoa huyệt của cô được chứ.
Tô Cảnh sau khi tỉnh lại vội cúi đầu, động tác lưu loát giúp cô xử lý vết thương, sau đó nhanh chóng đứng thẳng người dậy, không dám nhìn thêm một cái.
Thấy Tô Cảnh đột nhiên biến trở về dáng vẻ lạnh lùng, trong lòng Lục Tri Hạ không hiểu sao có hơi thất vọng, cơ thể mình đã cho anh nhìn hết rồi, nhưng anh đối xử với cô vẫn giống hệt như một người lạ.
Cô nam quả nữ ở cùng trong một căn phòng, Lục Tri Hạ còn mặc ít như vậy, quả thật có hơi gượng gạo, Tô Cảnh giống như nhớ tới chuyện gì đó, đứng dậy đi ra ngoài, khoảng hơn mười phút sau, anh cầm máy sấy trong tay trở về, nói rằng là mượn của dì lao công dưới tầng.
Quần áo mùa hè mỏng nhẹ, Lục Tri Hạ dùng máy sấy, không lâu sau đã sấy khô quần áo của mình.
Đợi Lục Tri Hạ thay quần áo của mình lên, điện thoại của Tô Cảnh đúng lúc vang lên, hình như bạn của anh hẹn anh buổi trưa đi ăn cơm, Tô Cảnh không do dự nhiều đã đáp ứng luôn.
Ngắt điện thoại, Tô Cảnh nói với Lục Tri Hạ: "Đi thôi, tôi đưa em về trước."
Lục Tri Hạ nhận được quần áo của mình như tìm lại được tất cả lý trí và lòng xấu hổ vậy, nhất thời lại có chút không dám đối mặt với anh rể, cô đỏ mặt nói: "Nếu như anh có việc, em tự mình gọi xe trở về cũng được."
"Tôi cũng phải trở về thay quần áo." Tô Cảnh nhanh chóng thu dọn tài liệu, sau đó đưa Lục Tri Hạ rời khỏi trường học, trên cả quãng đường hai người đều không nói gì, bầu không khí có hơi ngại ngùng, trong lúc vô tình đối mắt với nhau, lại có một cảm xúc nhỏ bé đang dao động.
Hai người về đến nhà đã là buổi trưa, Tô Cảnh vào phòng thay một bộ quần áo, dặn dò với Lục Tri Mẫn địa điểm đến, sau đó vội vã ra ngoài, mà Lục Tri Hạ thì quay về phòng tắm rửa, lúc trước bị mắc mưa ướt hết, không tắm rửa cứ cảm thấy không thoải mái, hơn nữa hoa huyệt bên dưới của cô vẫn luôn ướt, nhất là khi anh rể tách chân cô ra xử lý vết thương cho cô, Lục Tri Hạ có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp ở thân dưới đang trào ra không ngừng.
Lúc đó cô biết ánh mắt của anh rể dừng lại giữa hai chân cô một lúc, tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng không hiểu sao cô lại không khép hai chân lại, cứ mở rộng ra như vậy để mặc anh rể nhìn.
Bây giờ nhớ lại, bản thân mình thật là mê muội không tỉnh táo.
Tắm xong bước ra ngoài, đầu tóc còn chưa kịp lau khô, chị gái đã gọi cô xuống tầng ăn cơm, xuống đến nơi mới phát hiện, hóa ra hôm nay Tô Chí Dũng cũng ở nhà, tâm trạng Lục Tri Hạ có hơi phức tạp, cô dám khẳng định, khoảng thời gian cô cùng anh rể ra ngoài, đôi bố chồng con dâu không biết xấu hổ này chắc chắn đã làm chuyện dâʍ ɭσạи ở nhà, quả thật là trắng trợn không kiêng nể gì, hơn nữa số lần làm lại thường xuyên như vậy, Tô Chí Dũng ở tuổi này có chịu được không?
Ba người ngồi xuống bàn ăn, Lục Tri Hạ ngồi một bên, chị gái và Tô Chí Dũng ngồi một bên, cơ thể hai người dính sát vào nhau, nhìn giống như một đôi tình nhân có tình cảm rất tốt, hai người này sao lại không tránh cô một chút, chơi cấm kỵ còn chơi trước mặt cô sao?
Lục Tri Hạ vừa phỉ nhổ trong lòng, vừa cúi đầu ăn cơm, vừa ăn được mấy miếng, đột nhiên nghe thấy chị gái kiều mị kêu "a" một tiếng, nghe giống như đang rêи ɾỉ.
Lục Tri Hạ có hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía đó, hỏi: "Chị sao vậy? Không thoải mái sao?"
Biểu cảm của chị gái hơi kỳ lạ, giống như rất thoải mái lại như rất thống khổ, cắn cắn môi dưới, khàn giọng nói: "Chị không sao, em mau ăn đi, ăn nhiều một chút."
Lục Tri Hạ nhìn nhìn chị gái, lại nhìn nhìn Tô Chí Dũng, cũng không nói ra được kỳ lạ ở đâu, thế là tiếp tục cúi đầu ăn cơm, ăn mãi ăn mãi cô đột nhiên tỉnh ngộ, Tô Chí Dũng ngồi bên phải chị gái, nhưng cánh tay trái của ông từ đầu đến cuối đều để ở dưới, mà ánh mắt chị gái ngập nước, cơ thể hơi run rẩy, rõ ràng là dáng vẻ bị thao sướиɠ.
Bát cơm trong tay Lục Tri Hạ suýt nữa thì đập xuống bàn, hai người này có nhầm không đấy, coi cô chết rồi sao? Thế mà Tô Chí Dũng lại nghịch cơ thể của chị gái dưới khăn trải bàn, ngay trước mặt cô!