Tô Cảnh tự nhận là một người ít ham muốn, từ sau khi kết hôn, những người phụ nữ bên cạnh anh đều lười nhìn một cái, sau khi xảy ra tai nạn xe, anh càng có hơi bài xích chuyện trên phương diện tính ái, bình thường đều không muốn để vợ chạm vào anh, là một người đàn ông, phương diện đó không được là một đả kích vô cùng lớn trong tâm lý, bác sĩ nói anh không cương được không phải là lý do của cơ thể, nhiều hơn là lý do về tâm lý.
Lúc này người con gái trần như nhộng đang bò trên lưng, còn là em gái của vợ anh, anh có thể cảm nhận được rõ ràng bầu ngực mềm mại dính sát lên lưng anh, đè ép xuống, cảm giác cấm kỵ này quả thực quá mãnh liệt, làm Tô Cảnh cảm thấy có hơi chóng mặt, nhịp tim cũng dần nhanh hơn, anh biết ngón tay mình vừa sờ phải âʍ ɦộ của em vợ, đó là nơi tư mật nhất của phụ nữ, thậm chí anh còn sờ đến ướt cả tay, trải nghiệm thế này có hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, làm đại não vẫn luôn trấn tĩnh của Tô Cảnh vào lúc này cũng trở nên mơ hồ, không biết phải xử lí thế nào, chỉ ngượng ngùng dịch chuyển ra một chút, khàn giọng nói: "Đừng sợ, tôi đưa em vào văn phòng."
Lục Tri Hạ bò trên lưng anh rể mới miễn cưỡng tìm được một chút cảm giác an toàn, cũng tìm được lại một chút lí trí, phát hiện bản thân cứ để trần cơ thể bị anh rể đỡ mông, nhất thời ngượng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Em... Em không mặc quần áo, ra ngoài liệu có bị nhìn thấy không..."
Tô Cảnh có hơi bất lực, bây giờ anh cũng không có cách nào đối mặt với người con gái đằng sau, chỉ muốn mau chóng để cô mặc quần áo lên, nói: "Tầng này không có người, tôi cõng em qua đó, rồi lại lấy quần áo."
Lục Tri Hạ mặt đỏ muốn nhỏ máu, nhỏ giọng nói: "Được... được thôi, cảm ơn anh rể."
Thế là Tô Cảnh cứ cõng cô như vậy, mở cửa phòng vệ sinh ra, đầu tiên là nhìn ra ngoài xem xét, sau khi phát hiện hành lang không một bóng người mới nhanh chân cõng Lục Tri Hạ vào văn phòng mình, đặt cô lên đất, ánh mắt cũng không nhìn loạn, quay người trở về phòng vệ sinh lấy quần áo.
Trong văn phòng vẫn bật điều hòa, có điều cơ thể của Lục Tri Hạ đã khô, không cảm thấy lạnh, chỉ là có hơi khó xử, cô cứ lộ trần ngực và âʍ ɦộ như thế, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở trong văn phòng anh rể, lúc này nếu có người khác tiến vào, nhất định sẽ hiểu nhầm cô với anh rể một phen.
Nghĩ như vậy, cô chỉ cảm thấy có hơi nóng chầm chậm dâng lên từ trong hoa huyệt, cô giật mình, không hiểu được sao bản thân mình vào thời khắc căng thẳng thế này, bên dưới còn ra nước, đang muốn rút hai tờ giấy lau đi thì thấy cửa phòng khép hờ được đẩy ra, Tô Cảnh không đi vào, chỉ giơ cái tay đang cầm quần áo, nói: "Em mặc áo sơ mi lên trước, quần rơi xuống đất bị ướt rồi, không thể mặc nữa."
Lục Tri Hạ cũng không dám nói gì, vội đi đến nhận lấy áo sơ mi mặc vào, vừa nãy một trận hoảng loạn trong phòng vệ sinh, chiếc quần treo trên tường cũng bị cô kéo rơi, cũng không tính là ngoài ý muốn.
Lục Tri Hạ đóng hết cúc áo lại, mới mở cửa để Tô Cảnh vào, đây là văn phòng của anh rể, cũng không thể cứ nhốt anh ở bên ngoài, cô cúi đầu, ngượng ngùng đến mức không dám nhìn anh.
Tô Cảnh vốn dĩ còn do dự có nên vào không, nghĩ đến làm sao để xử lý tình hình phiền phức trước mắt, nhưng ở cuối hành lang có một dì dọn dẹp vệ sinh đang đi lên, anh mới bất đắc dĩ cứng da dầu đi vào văn phòng, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Căn phòng gần mười mét, bình thường nhìn tương đối lớn, nhưng lúc này lại có thêm một người em vợ chỉ mặc áo sơ mi trắng, bên trong không mặc gì cả lại trở nên vô cùng chật chội, giống như đứng thế nào hai người cũng quá thân mật.
Tô Cảnh càng muốn không để ý đến cô, khóe mắt lại không nhịn được quét lên người em vợ, thân hình cô cao gầy thon mảnh, tay nhỏ chân nhỏ, đường cong lại vô cùng lả lướt, trước lồi sau vểnh, tuy không thể so sánh với dáng người nóng bỏng của chị cô, nhưng cũng không kém là bao, một chiếc áo sơ mi trắng được mặc trên người cô, vạt dưới khó khăn lắm mới che được phần mông, động tác hơi lớn một chút sẽ có thể nhìn thấy cảnh xuân giữa hai chân.
Tô Cảnh đột nhiên nhớ đến một câu tục nghe được từ miệng đồng nghiệp trước đây, nói về tình thú khuê phòng, phụ nữ chỉ mặc áo sơ mi còn gợi cảm hơn cởi sạch nhiều.
Bây giờ xem ra đồng nghiệp đó nói cũng có vài phần đạo lý.
Trong lúc lơ đãng, Tô Cảnh nhìn lướt qua chân nhỏ của Lục Tri Hạ, phát hiện phía trong chân cô có vết xước da, còn hơi rỉ máu, anh chau mày lại, nói: "Em bị thương rồi."
Lục Tri Hạ ở trong phòng vệ sinh vẫn luôn ở trong trạng thái hoảng hốt, căn bản không chú ý đến chân mình bị đυ.ng rách, lúc này được anh rể nhắc nhở, cô mới cảm thấy đau, nhịn không được kêu một tiếng.
Tô Cảnh thở dài, nói với cô: "Em ngồi lên ghế, tôi xử lý một chút cho em." Nói rồi, anh đi đến cái bàn bên cạnh lấy một hộp thuốc nhỏ từ trong ngăn kéo ra, lật tìm ở trong đó, cầm ra được một túi bông khử độc và một miếng dán vết thương lớn.
Lục Tri Hạ kéo kéo vạt áo xuống, mới chầm chậm ngồi xuống, nhưng vị trí vết thương của cô có hơi tế nhị, Tô Cảnh quỳ xuống nâng cái chân bị thương đó của cô lên mới hoảng hồn phát hiện, anh vừa mở hai chân ra, phong cảnh giữa hai chân Lục Tri Hạ không có chút che chắn nào hiện ra trước mặt anh.
Khoảng cách quá gần, gần đến nỗi anh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy rõ ràng bộ lông đen bị hoa dịch làm ướt của cô, cùng với khe hẹp nửa đóng nửa mở, như ẩn như hiện trong bộ lông đó, Tô Cảnh không cần vạch khe ấy ra cũng biết bên trong nhất định là màu hồng xinh đẹp, cùng một màu với quầng nhũ của cô.
Khoảnh khắc ấy, Tô Cảnh đột nhiên cảm thấy phía dưới truyền đến cảm giác dao động rất nhỏ, cũng chỉ có một lúc, lại khiến anh có thể bắt lấy rõ ràng.