Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Chương 145: Là Người Thành Thật

Sân huấn luyện.

Đối với nhóm sinh viên mà nói thì cứ việc thao tác cơ giáp cực kỳ cực kỳ khó, tương đương với đánh gãy chân lại luyện tập đi đường một lần nữa. Không ít thể chất và tinh thần lực của sinh viên không đạt tiêu chuẩn hoặc tính cân bằng không đủ…… Sau khi bước lên cơ giáp ngay cả đi lại cũng không làm được khiến các sinh viên đã chịu không ít đả kích, nhưng --- Điều này vẫn không có cách nào gây trở ngại tới sự nhiệt tình huấn luyện của các sinh viên, sự nhiệt tình huấn luyện của mọi người tăng vọt chưa từng có, đặc biệt nơi này có mấy sinh viên làm đại biểu, làm người xuất sắc trong đó cho tất cả sinh viên tin tưởng.

Ví dụ như: Nhạc Tê Quang, Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh, Nhạc Tê Nguyên……

Quý Dữu điều khiển cơ giáp cỡ nhỏ nhảy nhót lung tung trong toàn bộ sân huấn luyện như một con thỏ vậy; hình thể nhỏ, tốc độ mau thì các sinh viên điều khiển quái vật cơ giáp khổng lồ đang cố hết sức đấu tranh với cơ giáp của mình thì nào có rảnh để ý tới cô?

Tóm lại, toàn trường không có vài người để ý tới bộ cơ giáp không hợp với lẽ thường này……

Khi Quý Dữu lặng yên tới gần Thẩm Trường Thanh thì Thẩm Trường Thanh đang huấn luyện các động tác cơ sở một cách có nề nếp như giơ tay, khom lưng, đá chân…… Tính cách của người như cậu ta là ổn trọng, không nóng nảy chút nào, trong lúc đại đa số sinh viên ôm tò mò thử làm các động tác khác thì cậu ta vẫn huấn luyện các động tác đơn giản này, giảng viên Mục Kiếm Linh yêu cầu mỗi động tác ít nhất cần hoàn thành 100 lần nhưng Thẩm Trường Thanh yêu cầu chính mình ít nhất là 200 lần.

Không sai.

Gấp đôi lượng huấn luyện.

Thực ra với tiếp diễn như thế thì tiến độ huấn luyện của cậu ta chậm hơn một đoạn so với Nhạc Tê Nguyên, Nhạc Tê Quang, Sở Kiều Kiều…… Nhưng đối với năng lực thao tác cơ giáp cũng không yếu hơn bọn họ.

Sau khi làm xong gấp đôi tất cả các động tác, cuối cùng Thẩm Trường Thanh thử điều khiển cơ giáp bước ra bước đầu tiên.

Điều khiển cơ giáp rất khó khăn, ngoại trừ mức độ phù hợp với tinh thần lực làm người không có cách nào đạt tới sự đồng bộ giống như các bộ phận tự nhiên của cơ thể ra thì còn có hai vấn đề rất lớn cần khắc phục, một là tính cân bằng, hai là vấn đề về tải trọng.

Tính cân bằng rất dễ lý giải, thể tích của cơ giáp khổng lồ, khối lượng nặng, nếu không có biện pháp giữ trọng tâm thì đừng nói đến việc điều khiển cơ giáp đến mức rành mạch chạy như bay, ngay cả đứng lên bạn còn không làm được.

Tải trọng thì sao? Sau khi cùng kết nói với tinh thần lực, tất cả của cơ giáp chính là cơ thể của mình, thử hỏi thể trọng ban đầu của một người chỉ có 50 cân lại đột nhiên làm người đó biến thành một tên mập mạp có thể trọng 1 tấn thì các bộ phân cơ thể bởi vì vấn đề về độ thích hợp còn không thể sử dụng tự nhiên dược, cảm giác lúc này gắng sức điều khiển cơ giáp thực ra cũng không khác biệt gì với việc trên lưng một người đeo thể xác nặng 1 tấn cả.

Cấp bậc tinh thần lực của một người bị hạn chế bởi nhiều loại nhân tố, muốn tăng lên rất khó, rất khó. Nhưng --- Khắc phục tính cân bằng và vấn đề về tải trọng lại có thể thay đổi theo thời gian tích lũy và cường độ huấn luyện.

Thẩm Trường Thanh chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn.

Chậm rãi.

Chậm rãi.

Chậm rãi.

Cuối cùng Thẩm Trường Thanh bước ra bước đầu tiên, trong khi bàn chân máy của cơ giáp khổng lồ này sắp tới gần mặt đất thì đột nhiên sau lừng truyền tới tiếng vỗ vai rất mạnh:

“Hi!”

Quý Dữu nhiệt tình chào hỏi, hung hăng vỗ mạnh lên vả vai của Thẩm Trường Thanh rồi lớn tiếng: “Bạn học Thẩm Trường Thanh, hóa ra là cậu huấn luyện ở chỗ này sao?”

Thẩm Trường Thanh toát mồ hôi, Quý Dữu nháy mắt xuất hiện khiến cho cậu ta mất đi trọng tâm, cả bộ cơ giáp suýt nữa tá ngã, nhưng cũng may Thẩm Trường Thanh huấn luyện kỹ nên trong thời gian rất ngắn đã duy trì được tính cân bằng của cơ giáp, tránh được cú ngã trong tình cảnh hiểm nghèo.

Trong mắt Quý Dữu hiện lên chút tiếc nuối rồi lập tức cười hì hì: “Bạn học Thẩm Trường Thanh, tớ đột nhiên xuất hiện sẽ không quấy rầy đến việc huấn luyện của cậu chứ?”

Thẩm Trường Thanh không hé răng mà đứng thẳng thân mình phòng bị lên.

Quý Dữu cười cứng đờ: “A ha ~ Quấy rầy rồi, tớ rời đi trước đây.”

Thẩm Trường Thanh vẫn không hé răng như cũ, hiển nhiên là ý thức phòng bị rất mạnh.

Bỗng nhiên Quý Dữu gợi ý: “Bạn học Thẩm Trường Thanh, đợt huấn luyện vừa rồi của cậu, thực ra tớ thấy, không biết cậu có phát hiện ra không? Khi huấn luyện cậu để ý trọng tâm và cân bằng quá mức dẫn tới việc cậu xem nhẹ một nhân tố càng quan trọng hơn.”

Sau khi nói rõ, Quỹ Dữu bày ra bộ dáng vui vẻ khi chia sẻ kinh nghiệm với bạn học, nghiêm túc nói: “Cậu xem nhẹ tác dụng của tinh thần lực ở trong đó, cậu hoàn toàn có thể lợi dụng sợi tinh thần của mình một cách hợp lý để chú ý chi tiết ở hai bên mà không phải dựa vào tố chất cơ thể để cố chống.”

Nghe xong cuộc nói chuyện của Quý Dữu, Thẩm Trường Thanh giống như đã khai sáng ra, biết nguyên nhân bản thân cố hết sức rốt cuộc ở nơi nào.

Đúng vậy ---

Bản thân vãn luôn nghĩ gắng sức làm tố chất thân thể cấp B đuổi kịp cơ giáp nhưng lại bỏ qua ưu thế của mình --- Tinh thần lực cấp S rõ ràng có thể kết hợp cả hai để sử dụng.

Trong nhất thời, sự phòng bị trong mắt Thẩm Trường Thanh hạ thấp hơn.

Quý Dữu nói: “Cậu xem tớ ---”

Cô lập tức làm mẫu, đột nhiên nhảy dựng lên hướng về Thẩm Trường Thanh, cũng trong lúc Thẩm Trương Thanh chưa sinh ra nghi ngờ đã đá lên cái mông lớn cơ giáp của Thẩm Trường Thanh ---

Ý thức nguy cơ của Thẩm Trường Thanh rất mạnh nhưng vẫn bị Quý Dữu hung hăng đạp vào mông, hai đầu gối của cậu ta run lên, suýt chút nữa té ngã, trong nháy mắt dùng sợi tinh thần ổn định hai chân và trọng tâm của thân máy.

Quý Dữu gãi gãi đầu nói với vẻ rất ngượng ngùng: “A…… Ngượng quá, vừa rồi tớ mất trọng tâm, không đá thương cậu chứ?”

Thẩm Trường Thanh: “……”

Quý Dữu nói tiếp: “Bạn học Thẩm Trường Thanh này, cậu thật sự giỏi nha, không cần nhiều lời đã lập tức hiểu được ý của tớ, cũng vận dụng tinh thần lực một cách khéo léo, thật sự thật sự thật là giỏi nha.”

Gì cũng mặc kệ, trước nịnh nọt cái đã.

Cái này gọi là --- Nghe nhìn lẫn lộn.

Thẩm Trường Thanh: “???” Cậu ta hơi mơ hồ, hóa ra bạn học Quý Dữu thật tình muốn hướng dẫn mình. Hơn nữa --- Phương pháp của cậu ấy đúng thật là không tồi, nếu không phải cậu ấy thì bản thân mình còn chưa chắc đã năm giữ kỹ xảo nhanh như vậy đâu.

Quý Dữu liếc trộm cậu ta một cái rồi dùng vẻ mặt chân thành nói: “Bạn học Thẩm Trường Thanh, tới không quấy rầy cậu huấn luyện nữa, đi trước đây.”

Thẩm Trường Thanh im lặng chốc lát rồi đáp: “Được.”

Quý Dữu lập tức rời khỏi.

Đồng thời ---

Cô hơi xấu hổ: Đứa nhỏ ngốc này thật đúng là người thành thật.

Tiếp theo, Quý Dữu lập tức gặp Sở Kiều Kiều, Sở Kiều Kiều đang điều khiển cơ giáp nhảy nhót lung tung, dường như cô cùng với cơ giáp đang dạng thẳng chân giằng co, xoạc một cái rồi lại một cái, trước sau cảm thấy động tác xoạc không hoàn mỹ.

Đối mặt với dạng cuồng sắc đến chết này thì về cơ bản Quý Dữu không cần chơi ám chiêu mà chỉ cần nói thẳng: “Kiều Kiều, làm phiền lại đây một chút.”

Sở Kiều Kiều: “A?”

Quý Dữu nói: “Cậu lại đây một chút.”

Sở Kiều Kiều nghĩ nghĩ rồi thu chân lại đi về phía Quý Dữu.

Quý Dữu ngoắc ngoắc ngón tay: “Đầu của cậu tới gần tớ một chút.”

Tuy Sở Kiều Kiều cảm thấy có chỗ nào kỳ quái nhưng bạn học Quý Dữu số 444 lại chủ động tìm mình, cô rất vui vẻ, suýt chút nữa cảm động đến phát khóc: “Bạn học Quý Dữu, rốt cuộc cậu cũng chịu cho tớ sờ mặt hả?”

Quý Dữu đánh một cú đấm lên mặt cô: “Sờ cái quỷ! Ông đây đã sớm muốn đánh cậu rồi!”

Sở Kiều Kiều: “……”

Sở Kiều Kiều dại ra trong chớp mắt, ngơ ngác sờ sờ cái mặt to lớn của cơ giáp rồi bỗng nhiên nói: “Bạn học Quý Dữu, bộ dáng hôm nay cậu đánh tớ nhìn cũng đẹp nha.”

Quý Dữu: “……”