Quý Dữu nhìn cuộc gọi nhỡ mà trong lòng ảo não không thôi, tại hôm qua mình ngủ quên nên bỏ lỡ mất cơ hội đi thu thập Thiết Lê mộc.
Ai!
Quý Dữu tự hỏi rồi quyết định gọi lại cho chú Tạ Nghị, hỏi xem họ xuất phát chưa, nhỡ may chưa đi thì mình vẫn còn cơ hội a.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, tiếng gió gào thét cùng giọng nói khàn khàn của chú Tạ Nghị truyền đến từ đầu dây bên kia: “A Dữu? Sao bây giờ cháu mới liên lạc với chú? Chú với Ryan và thím Jenny đến khu tây rồi.”
Quý Dữu nghe xong tràn ngập tiếc nuối, vội vàng giải thích: “Cháu rất xin lỗi, chú Tạ Nghị, cháu không biết làm sao lại ngủ quên nên không nhận được tin của chú.”
Tạ Nghị nói: “Ừ, tình hình bên này khá phức tạp nên chú không hàn huyên cùng cháu được.”
Quý Dữu vội nói: “Chú Tạ Nghị, các chú phải chú ý an toàn đấy.”
Tạ Nghị nói: “Được.”
Sau đó ngắt liên lạc.
Quý Dữu hít một hơi thật sâu rồi an ủi chính mình: Không sao hết, cũng chỉ mất 24 điểm tín dụng thôi, không có vấn đề lớn gì.
Anh anh anh ~
Vấn đề rất lớn có được hay không?
Chỉ cần nghĩ tới là cô đã thịt đau không thôi.
24 điểm a!
24 điểm a!
Phải làm cu li bao lâu mới kiếm lại được nha?
Quý Dữu càng muốn càng không ngồi yên được, cô nhảy dựng lên muốn tìm việc gì đó có thể kiếm tiền để làm, nhưng --- cô xoay quanh phòng một vòng, kết quả tìm không thấy việc có thể làm được.
Trong lúc vô ý, cô nhìn thoáng qua công cụ xe hạt châu của mình để ở trong góc: Máy tiện, khoan tay, súng khoan, cưa tay, giấp ráp để mài…… Nhiều vô số chất thành đống lớn, sắc mặt Quý Dữu mệt mỏi, cô nghĩ đến cửa hàng trên Tinh Võng bị đánh soa bình trong lòng không khỏi đau đớn. Muốn xe hạt châu sao?
Vẫn làm chứ?
Được rồi.
Tiếp tục đi Tinh Võng làm cu li đi.
Thành thật chịu khó làm một giờ cũng có thể kiếm được một lọ dinh dưỡng tề đấy.
Trong lòng nghĩ vậy, lập tức Quý Dữu dời bước lướt qua công cụ xe hạt chậu ở bên, đúng lúc cô mới bước chân ra còn không kịp thu lại thì bỗng nhiên Quý Dữu lảo đảo suýt chút nữa té ngã một cái.
Cô cúi đầu nhìn, hóa ra là hạt Thảo Quả rơi rụng đầy đất mà mình để trong góc, các hạt Thảo Quả tròn tròn trơn nhẵn cô không chú ý liền dẫm lên suýt nữa thì trượt chân.
“!!!”
Quý Dữ trừng mắt chằm chằm nhìn hạt Thảo Quả.
Mẹ nó!
Đây là muốn mình mài nó a!
Trong lòng Quý Dữu không thoải mái, lập tức cúi xuống cầm một hạt Thảo Quả lên, đặt mông ngồi lên ghế, mở ra máy tiện bắt đầu khởi công.
Còn không phải là mài nó sao?
Mài!
Nhất định mình phải mài hạt Thảo Quả chuyên gây chuyện này mài đến tròn trịa trơn nhẵn!
Quý Dữu phồng má lên, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, thế là cô lập tức động thủ xâu hạt châu, việc này kiếp trước cô làm quen rồi, không cần cẩn thận nghiên cứu, chỉ cần thoáng nhìn một lần là cô có thể biết đại khái xe ra làm sao.
Quý Dữu nhắm mắt lại, hơi sắp xếp bố cục một chút, sau đó…… Bản thiết kế trong đầu hiện ra rõ rệt.
Cứ như vậy!
Quý Dữu giơ tay mở máy tiện.
Loảng xoảng ---
Loảng xoảng ---
Loảng xoảng ---
Sau khi nghe từng tiếng vang loảng xoảng, bề mặt hạt Thảo Quả được bao lấy tầng vỏ ngoài đã được mài giũa sạch sẽ, lộ ra nội hạch trong suốt lấp lánh, Quý Dữu nhìn nó chằm chằm, lúc này toàn bộ tinh thần ngưng tụ lại trên mặt hạt Thảo Quả, từ nội tâm bực bội, phẫn nộ, mãnh liệt dần dần trở nên bình tĩnh, bình yên, tĩnh lặng……
Bản vẽ thiết kế trong đầu theo sự chăm chú mài giũa của Quý Dữu từ tưởng tượng hư cấu chậm rãi biến thành vật thật trong tay cô.
Bề mặt nội hạch viên Thảo Quả này rất trong suốt, Quý Dữu điêu khắc ra hình hoa cỏ: cánh hoa đỏ tươi, nhụy hoa vàng nhạt, cành lá xanh biếc…… Hoàn chỉnh một cây hoa cỏ, từ cánh hoa đến cành khô, từ cành lá đến rễ nhánh, quả thực sinh động như thật.
Quý Dữu nhìn chằm chằm viên Thảo Quả đường kính không đủ 2cm nằm trong lòng bàn tay, trong nhất thời chính bản thân Quý Dữu không nhịn được kinh ngạc cảm thán liên tục, cô cảm thán tay nghề này của mình thật sự càng ngày càng tinh vi.
Chỉ tiếc ---
Có hoa không quả.
Không ai thưởng thức a.
Có thể tìm được xúc cảm tốt, cũng có thể cảm xúc hoàn toàn bình thường lại, đột nhiên linh cảm Quý Dữu bùng nổ, luyến tiếc dừng lại tại đây nên tiếp tục xe hạt châu, cô xe một viên xong, tiện công mài giũa liền điêu khắc tiếp một viên ---
Một viên.
Hai viên.
Ba viên.
Bốn viên.
……
Đến giữa 12 giờ trưa, Quý Dữu bắt đầu có cảm giác mỏi mệt, lúc này mới lưu luyến không rời bỏ xuống công cụ trong tay.
Sau đó cô cúi đầu đếm thì phát hiện một buổi sáng làm việc, tổng cộng cô xe được chín hạt châu, tất cả được mài giũa bóng loáng, mượt mà, trơn bóng trong suốt lấp lánh, trên bề mặt mỗi hạt châu đều điêu khắc hoặc là hoa cỏ, hoặc là sơn thủy, hoặc là động vật nhỏ…… Phảng phất như chúng được tạo thành từ thiên nhiên vậy, căn bản không nhìn ra một tí ti dấu viết điêu khắc nào.
Ai nha!
Tay nghề này của mình càng ngày càng giỏi a.
Đối với điều này Quý Dữu vừa lòng thực.
Chỉ là ---
Chúng nó không được ai thưởng thức, bán không đáng tiền, có gì để dùng đâu? Nghĩ đến điều này, vốn tâm tình đang kích động lại không nhịn được u ám theo, cô nghĩ tới bản thân lãng phí cả nửa buổi sáng chỉ để điêu khắc hạt châu vô dụng này.
Có thời gian làm gì mới tốt?
Chính là đi làm cu li Tinh Võng cũng có thể đổi 2-3 điểm tín dụng đấy.
Luẩn quẩn trong lòng làm cái gì mà đi xe hạt châu chứ?
Nhất thời trong lòng Quý Dữu phủ đầy ảo não, uể oải, vẻ mặt thể hiện ra càng thêm buồn bực; cô giơ tay nắm lấy 9 hạt châu muốn ném vào thùng rác nhưng ngón tay bỗng dừng lại, cảm thấy không tha.
Sau Quý Dữu cũng thu tay, cô đăng nhập Tinh Võng lần nữa rồi vào tiệm của mình để treo lên mấy hạt châu hôm nay xe được, còn việc bán được hay không cô cũng không ôm kỳ vọng lớn lao gì.
Tiệm này khai trương được nửa tháng, trên kệ hàng chỉ để mấy hạt châu thủ công chứ không có những vật phẩm nào khác, đúng là trống trải, Quý Dữu liền nghĩ để lên thêm mấy hạt châu cho cửa tiệm nhiều hàng hóa hơn.
Chỉ là ---
Vừa mới tiến vào cửa hàng, Quý Dữu liền cảm giác có chỗ nào đó quái quái.
Nơi này ---
Như có vấn đề gì xảy ra, cụ thể là gì đây?
Quý Dữu ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, đột nhiên cô đập tay vào đùi, nói rồi mà, như thế nào thấy kỳ quái vậy chứ!
Lúc trước cô treo mấy viên hạt châu lên kệ để hàng đi đâu rồi?
Sao không thấy đâu cả vậy?
Kỳ quái a ~
Chẳng lẽ ---
Toàn bộ đều được mua đi rồi?
Không thể nào.
Nghĩ lại đều không có khả năng a.
Quý Dữu không tự hỏi nữa, trực tiếp mở quầy trong cửa tiệm, vừa thấy, tê ---
Kêu một hơi xong, Quý Dữu kinh ngạc cảm thán không thôi.
Này ---
Đúng thật là toàn bộ bán xong rồi.
Tên nhà giàu nào nha?
Quý Dữu lật hậu đài lên, cửa tiệm nhà cô có tổng cộng 5 lắc tay đăng bán, toàn bộ đều dùng hạt Thảo Quả để làm, bởi vì hạt Thảo Quả rất rẻ mạt nên cửa hàng còn bị đánh giá một sao khiến tâm tình của Quý Dữu cực kỳ khó chịu.
Hiện tại 5 lắc tay được bán hết sạch, lúc trước đăng bán lắc tay Quý Dữu tin tưởng tay nghề của bản thân nên định giá 20 điểm tín dụng/cái, về sau cửa tiệm mở được mấy ngày rồi cũng không có ai thăm hỏi mua bán gì nên trong lòng cô bồn chồn liền sửa giá còn 10 điểm tín dụng/cái.
Mỗi lắc tay ít nhất phải tiêu tốn 2 giờ đồng hồ mài giũa, định giá 10 điểm tín dụng cô tự cho cái giá này là giá cải trắng rồi, lại như lời soa bình sư đánh một sao mà nói nguyên liệu làm ra lắc tay là hạt Thảo Quả là thứ ném ra đường không ai nhặt, căn bản không đáng tiền. Cho nên cô báo cái giá này trong mắt người khác đúng là đắt thái quá……
***Soa bình sư: là người chuyên đi bình luận đánh giá chất lượng thấp các thương phẩm dù thương phẩm đó tốt hay xấu.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Toàn…… Toàn bộ bán xong rồi.
__________________________
Editor có lời muốn nói:
Có bạn nào thích mày mò làm đồ handmade không nhỉ? Mình cũng thích lắm nhưng mỗi tội lười >_