Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai

Chương 30: Đừng sợ

Thứ sáu, Hứa Cảnh Niệm ăn sáng xong liền ngồi vào bàn làm bài tập, chờ tin nhắn của Tạ Viễn.

Mẹ Hứa gõ gõ cửa phòng Hứa Cảnh Niệm, sau khi đi vào thấy Hứa Cảnh Niệm nghiêm túc học tập nên khá kinh ngạc, "Không ngủ nướng tiếp?"

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, "Con phải học tập thật giỏi, lát nữa Tạ Viễn tới sẽ kiểm tra bài tập của con."

Tối hôm qua vì hắn đến mà phấn khích, bài tập Tạ Viễn cho cậu còn chưa làm.

Sắc mặt mẹ Hứa có chút mất tự nhiên, bà lật qua lật lại bài đã sửa của Hứa Cảnh Niệm để ở bên cạnh. Đề bài và đáp án vô cùng tỉ mỉ, màu bút đen và bút đỏ. Có ô kẻ, có vòng, còn cả đánh dấu nội dung quan trọng. Mẹ Hứa hỏi: "Đây là của bạn Tạ Viễn?"

Hứa Cảnh Niệm liếc mắt nhìn, cười híp mắt dạ một tiếng, còn nói bổ sung: "Toán học và hóa học cũng làm. Không làm môn sinh, Tạ Viễn giảng bài cho con, nói chỉ cần học thuộc nội dung là được."

Mẹ Hứa không trả lời, cậu bạn tên Tạ Viễn, 'kɧıêυ ҡɧí©ɧ' hơn bà tưởng tượng.

Hứa Cảnh Niệm chờ đến chín giờ Tạ Viễn mới đến. Tạ Viễn mặc quần dài áo sơ mi, cầm theo một túi hoa quả mỉm cười chào hỏi với mẹ của cậu.

Thật sự y như đến cầu hôn! Hứa Cảnh Niệm bị tưởng tượng của mình làm đỏ mặt.

Trong nhà hết nước tương, mẹ Hứa nói hai đứa nhỏ đi mua nước tương. Hứa Cảnh Niệm cười híp mắt kéo Tạ Viễn đi mua nước tương với mình.

Lúc mang giày, Hứa Cảnh Niệm còn nói thầm với Tạ Viễn: "Cậu biết nước tương không?"

"Hả?"

"Nước tương rất giống giấm. Nếu tớ không đọc tên thì không biết."

Tạ Viễn nói nhỏ: "Tôi biết là được."

Hứa Cảnh Niệm lại hỏi: "Cậu phân biệt được hẹ với hành không? Chúng nó cũng y như nhau."

Tạ Viễn kéo Hứa Cảnh Niệm lên, "Biết."

Hứa Cảnh Niệm mím môi cười thầm, cửa đóng lại, mẹ Hứa cũng nghe không được tiếng thì thầm của hai người nữa.

Tiểu Niệm trở nên hoạt bát. Mẹ Hứa thở dài một hơi, nhất thời ngũ vị tạp trần.

Hứa Cảnh Niệm ở bên Tạ Viễn, giống như đều là Hứa Cảnh Niệm nói, Tạ Viễn nghe. Tạ Viễn không thích nói chuyện, nhưng nếu Hứa Cảnh Niệm nói thì hắn đều sẽ đáp lại.

Cuối tuần, dưới lầu có không ít người chơi bóng rổ, Hứa Cảnh Niệm cẩn thận đi từng bước, Tạ Viễn qua cửa tiểu khu lập tức siết chặt tay Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm giật mình một chút, "Còn có người mà."

Tạ Viễn nắm càng chặt hơn.

"Anh Tạ Viễn?"

"Muốn chơi?"

Hứa Cảnh Niệm hiểu ngay Tạ Viễn đang nói cái gì, ủ rũ nói: "Trước đây tớ rất muốn chơi, nhưng cơ thể tớ không khoẻ với lại chơi bóng rổ thì bọn họ cũng chẳng cho tớ chơi. Hứ, bọn họ thật đáng ghét."

Hứa Cảnh Niệm nói xong cũng ngượng ngùng.

Tạ Viễn bình tĩnh nghiêm mặt, nhéo lòng bàn tay Hứa Cảnh Niệm, thấp giọng nói: "Quả là đáng ghét, tôi chơi với cưng."

"Hả?" Mắt Hứa Cảnh Niệm sáng lên.

Tạ Viễn nghiêm túc nói: "Chơi bao nhiêu cũng được, không ai chê cưng. Nếu chơi được nửa trận mà muốn ngủ, tôi sẽ cõng cưng về."

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, không muốn đi.

Tạ Viễn dừng bước lại, Hứa Cảnh Niệm lẩm bẩm: "Cậu nói cõng tớ mà."

Bây giờ cậu muốn ôm Tạ Viễn.

Hứa Cảnh Niệm được Tạ Viễn cõng trên lưng, đung đưa chân. Hứa Cảnh Niệm nghe tiếng hít thở đều đặn của Tạ Viễn, trong lòng càng ngọt ngào.

Trên đường người đến người đi, nhưng không có ai cảm thấy bọn họ kỳ lạ.

Hứa Cảnh Niệm bỗng nói, "Anh Tạ Viễn, tớ hơi sợ."

Gió nhẹ đưa giọng Hứa Cảnh Niệm nhẹ nhàng dịu dàng vào tai Tạ Viễn.

"Sợ cái gì?"

Hứa Cảnh Niệm: "Bây giờ tớ hạnh phúc, hạnh phúc tới một mức độ nhất định tớ sẽ không có dũng khí để chấp nhận tổn thương. Tớ thật sự sợ hãi bị người ta biết tớ là song tính."

Tạ Viễn nhấc Hứa Cảnh Niệm, dịu dàng nói: "Tiểu Niệm, song tính chỉ là một loại giới tính mà thôi, không có gì đúng hay sai, không cần lo lắng bị người ta phát hiện sẽ như thế nào. Tiếp nhận cũng tốt, hiếu kỳ cũng được, sỉ nhục cũng chẳng sao, chẳng liên quan gì đến cưng. Là nhận thức của bọn họ để lựa chọn đối mặt với cái thế giới thiên hình vạn trạng này thế nào. Chúng ta không thể kiểm soát nhận thức của người khác, thế nhưng Tiểu Niệm cưng phải biết cưng không sai."

Hứa Cảnh Niệm kinh ngạc, nằm úp sấp trên bả vai Tạ Viễn ừ một tiếng, giọng nói rất nhẹ, "Tớ biết, thế nhưng không sai thì sao đây? Vẫn bị người ta chỉ trỏ."

Tạ Viễn nói: "Chỉ trỏ hẳn không thể tránh khỏi, nhưng chúng ta có thể không nghe những lời dod. Người thực sự yếu thương cưng sẽ không bởi vì cưng là song tính mà không thích cưng, người đi ghét cưng thì mới lấy cớ cưng là song tính để chửi bới cưng. Tiểu Niệm, cưng chỉ cần thấy những người yêu thương mình là được rồi."

Tạ Viễn đã từng hi vọng tất cả mọi người đừng thích Hứa Cảnh Niệm, một mình hắn yêu là đủ rồi. Hắn muốn trong mắt Hứa Cảnh Niệm chỉ có hắn. Ý nghĩ như thế cũng chỉ thoảng qua, Tiểu Niệm của hắn rõ ràng đáng được tất cả mọi người yêu quý, chỉ cần không phải yêu là tốt rồi.

Hứa Cảnh Niệm mím mím môi, viền mắt đỏ hoe, cậu ôm ghì Tạ Viễn, cọ má Tạ Viễn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ai sẽ thích tớ?"

Tạ Viễn: "Cưng nói xem."

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu: "Không biết."

Tạ Viễn cười khẽ: "Có rất nhiều, trong đó có một người tên là Tạ Viễn."

Hứa Cảnh Niệm cong khoé môi, lại vui vẻ. Thế nhưng, Hứa Cảnh Niệm không khỏi nghĩ ngợi, hỏi, "Vậy liệu rằng sau này cậu ấy sẽ không thích..."

"Tôi nói, không được tự ti trước mặt tôi." Tạ Viễn ngắt lời Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm mím môi một cái, kề sát Tạ Viễn, ngập ngừng nói: "Vậy cảm ơn cậu, thế được chưa?"

Tạ Viễn cười, ừ một tiếng, "Tiểu Niệm đừng sợ, tôi sẽ mãi luôn bên cạnh cưng."

Mặt Hứa Cảnh Niệm càng đỏ hơn, Tạ Viễn thật sự xem mình như anh trai cậu. Thế nhưng Hứa Cảnh Niệm an lòng rất nhiều.

Tuy lời hứa đầu môi rất qua loa, ít hôm nữa sau khi chia tay cũng mất chứng cứ, nhưng Hứa Cảnh Niệm vẫn rất tin tưởng Tạ Viễn.

Tuy cậu là song tính, thế nhưng Tạ Viễn rất thích chỗ đó của cậu, đặc biệt thích hôn.

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, Tạ Viễn là lưu manh.