Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai

Chương 16: Cũng không cho phép

Làʍ t̠ìиɦ trong phòng thiết bị luôn lo lắng bị nghe thấy, lúc hoa huy*t Hứa Cảnh Niệm bị đâm vào, không dám kêu, nhưng dương v*t của Tạ Viễn thật sự thật to. Lúc qυყ đầυ chạm vào miệng huyệt, Hứa Cảnh Niệm vừa sợ vừa mong đợi.

"Nhẹ... Nhẹ thôi." Hứa Cảnh Niệm cúi đầu khẽ nói.

Qυყ đầυ thăm dò đâm vào miệng huyệt, miệng huyệt lập tức ngậm lấy qυყ đầυ, dịch nhờn làm ướt đẫm.

Tạ Viễn ừ một tiếng, giọng nói thanh lãnh cũng nồng đậm tìиɧ ɖu͙©: "Muốn đút vào chưa?" Qυყ đầυ còn đang chậm rãi cạ vào trong, mặc dù ra nước rất nhiều, nhưng hoa huy*t song tính rất nhỏ hẹp, bên trong lại rất căng mịn.

Hứa Cảnh Niệm rất rất muốn, nhưng hoàn toàn không muốn trả lời.

Phía dưới rất dâʍ đãиɠ, Tạ Viễn vừa mới chạm vào miệng huyệt, chỗ đó đã đẫm nước.

Nếu như có thể dùng suy nghĩ kiểm soát nơi đó, Hứa Cảnh Niệm đã làm nó ngưng chảy từ lâu. Hơn nữa Tạ Viễn dịu dành hơn hẳn, chỉ hơi chen vào môi âʍ ɦộ một chút. Tuy cậu biết Tạ Viễn vì để tránh làm đau cậu, nhưng đã quen Tạ Viễn chơi mình một cách dữ dội, nhẹ nhàng như vậy sẽ chỉ làm bên trong cậu ngứa hơn.

Hứa Cảnh Niệm nhịn xuống xấu hổ mở miệng: "Cậu nhanh lên một chút được không?" Hứa Cảnh Niệm nói xong lông mi cũng run rẩy, còn không dám mở mắt, chớ nói chi là nhìn Tạ Viễn.

Tạ Viễn nhìn Hứa Cảnh Niệm trong l*иg ngực, cười khẽ, "Được thôi."

Nói 'được' một tiếng rất rõ ràng, có thể không trả lời mà!

Tạ Viễn trả lời, nhất định là cố ý, cố ý làm cho cậu xấu hổ. Cậu không hề xấu hổ đâu nhá!

Hứa Cảnh Niệm nghĩ lại muốn nhướn mắt nhìn thẳng Tạ Viễn, nhưng vừa mới hé mắt nhìn thấy cằm Tạ Viễn, lập tức cụp xuống, xấu hổ lắm.

"A....." Thất thần trong chốc lát, Tạ Viễn đã đút toàn bộ dương v*t vào trong.

Thô to mà lại nóng rực.

Vách thịt mềm mại bên trong lập tức ôm trọn lấy thằng nhỏ của Tạ Viễn, Hứa Cảnh Niệm càng xấu hổ, lại không khỏi kinh ngạc kêu lên, vừa sợ bị nghe thấy, kìm nén biến thành tiếng nghẹn ngào.

Tội nghiệp. Vách thịt mềm bên trong cũng run rẩy, giống như bản thân Hứa Cảnh Niệm, ôm Tạ Viễn, vùi trong lòng Tạ Viễn, ngoài miệng còn nói "Nhẹ một chút."

Đến khi Tạ Viễn thật sự 'nhẹ một chút', Hứa Cảnh Niệm lại đỏ mặt nói mạnh một chút.

Cu cậu của Hứa Cảnh Niệm được Tạ Viễn tuốt, Hứa Cảnh Niệm rêи ɾỉ vài tiếng, rầm rì đến đáng thương.

"Tôi ra ngoài thuê trọ." Tạ Viễn thở dốc, giữ mông Hứa Cảnh Niệm, nhẹ nhàng đưa đẩy rồi tuốt chim cho Hứa Cảnh Niệm.

"Ưʍ... Đắt lắm, a ~" Sắp không còn tỉnh táo nhưng Hứa Cảnh Niệm còn nhớ Tạ Viễn nghèo.

Lại thêm một cú thúc mạnh chạm phải vào điểm mẫn cảm của Hứa Cảnh Niệm, Hứa Cảnh Niệm run người, trong hoa huy*t càng tiết dịch, nhỏ giọt xuống đồng phục trải trên đất.

"Không đắt, tôi thuê. Hứa Cảnh Niệm, phải nói cảm ơn biết chưa?"

Chim nhỏ của Hứa Cảnh Niệm một lần nữa bị nắm chặt không cho bắn.

"A ~.... Với bạn trai cũng phải nói sao?"

Hứa Cảnh Niệm rầm rì phản kháng bên tai Tạ Viễn, Tạ Viễn ngẩn ra, bỗng nhiên cười khẽ, "Không cần, Tiểu Niệm, sau này không cho nói cảm ơn bất cứ điều gì với tôi."

Hứa Cảnh Niệm sửng sốt một chút, lúc thì kêu nói, lúc thì không cho nói, rốt cuộc nói hay không?

Đầu Hứa Cảnh Niệm còn chưa nhảy số xong, Tạ Viễn lại buông lỏng tay ra,, trong hoa huy*t bị bỏng rát dữ dội, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt tưới vào trong lỗ, lúc rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng chảy ra ngoài.

Đồng phục học sinh hoàn toàn bỏ đi.

Sau khi kết thúc, Hứa Cảnh Niệm nhìn đồng phục bị nhào nặn không ra hình thù, có xấu hổ, vội vàng cuộn đồng phục học sinh lại, "Tớ mang về giặt."

"Đi rửa đi." Tạ Viễn không trêu ghẹo Hứa Cảnh Niệm xấu hổ.

Hứa Cảnh Niệm ôm đồng phục học sinh, liếc mắt nhìn Tạ Viễn nhỏ giọng nói: "Không cần. Tớ tra thông tin rồi, người song tính sẽ không mang thai. Cho nên, không rửa cũng không sao."

Không rửa cũng không sao, giữ lại thứ đó của Tạ Viễn, trong lòng cậu thoải mái hơn hẳn.

"Sẽ sinh bệnh." Tạ Viễn kiên định muốn Hứa Cảnh Niệm rửa.

Hứa Cảnh Niệm vẫn lắc đầu, nhưng mới vừa đi được một bước chân thì chân mềm oặt, cậu quay người ôm lấy Tạ Viễn, giọng điệu rất là ủ rũ: "Tớ đi, nhưng mà cậu ôm tớ đi được không?"

Tạ Viễn lập tức ôm Hứa Cảnh Niệm vào trong lòng, trong đồng tử đen nhánh tất cả đều là Hứa Cảnh Niệm: "Đi rửa cho cưng."

Hứa Cảnh Niệm mím môi cười thầm, thì thầm nhắc nhở: "Vậy không cho phép cậu chơi tớ nữa."

Tạ Viễn nói: "Cũng không cho phép cưng ra nước."

Hứa Cảnh Niệm: "..."

"Không thèm để ý tới cậu!"

Tạ Viễn thầm cười. Giây phút này, cuối cùng hắn đã kéo hi vọng của mình vào trong l*иg ngực.