Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai

Chương 3: Cảm ơn

Tạ Viễn đang liếʍ phía dưới của cậu.

"Đừng, bẩn lắm."

Hứa Cảnh Niệm nắm tóc Tạ Viễn, cố gắng đẩy Tạ Viễn ra xa, nhưng cậu không có sức, cả người mềm nhũn, mềm yếu vô lực dựa vào tường.

Xúc cảm đầu lưỡi khác với gậy thủ da^ʍ, đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt liếʍ láp bên tronh tiểu huyệt, thoáng chốc, bắt chước động tác rút ra cắm vào.

Hứa Cảnh Niệm chỉ từng dùng gậy thủ da^ʍ, cậu chỉ nhét thứ đó vào trong, bên trong được lấp đầy, sẽ không còn trống trải nữa.

Cậu không tiện đi lại, lúc trong lớp học cũng không dám lộn xộn. Bởi vì hơi nhúc nhích, thứ bên trong cũng sẽ động, cậu vẫn chưa quen cảm giác kỳ lạ đó.

"Sao lại nhiều nước thế này?"

Giọng nói đột ngột vang lên kéo Hứa Cảnh Niệm trở về hiện thực.

Nửa ngày mới hiểu được ý của Tạ Viễn, Hứa Cảnh Niệm vì xấu hổ mà phía dưới cũng thít lại, đầu lưỡi được bao lấy bằng sự ướŧ áŧ.

"Lúc.... Lúc phát tình mới như vậy. Khi khác.... Khi khác a không phải như thế."

Tạ Viễn liếʍ láp càng nhanh hơn, hắn cảm giác mình sắp không thốt nên lời.

"Ừm, lần sau thử lại."

Lần.... Lần sau?

Còn có lần sau? Tạ Viễn.. thích cậu ư?

Hứa Cảnh Niệm há miệng, không dám hỏi. Tạ Viễn mới biết cậu không bao lâu, sao.... sao thích cậu được. Chỉ là nhìn thấy cơ thể này của cậu, cảm thấy lạ lẫm mà thôi. Không ghê tởm..... Không ghê tởm là tốt rồi.

Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lần cuối của Tạ Viễn, một dòng nước ấm chảy ra từ miệng huyệt.

Như thể không tự chủ được bắn lên mặt Tạ Viễn.

"Xin.... Xin lỗi."

Hứa Cảnh Niệm nằm nhoài trên người Tạ Viễn, sau cao trào hoàn toàn không còn sức lực. Cậu muốn dùng khăn giấy lau mặt cho Tạ Viễn, nhưng áo khoác đồng phục của cậu đã bị cởi ra từ trước, quần cũng nằm trên mặt đất.

"Rất ngọt."

Tạ Viễn nói xong kéo khoá quần của mình xuống, để Hứa Cảnh Niệm nằm trên đồng phục học sinh.

Hứa Cảnh Niệm còn đang đỏ mặt, cậu lén lút liếc nhìn Tạ Viễn, có chút sợ sệt.

To quá.

Thứ kia đang hướng thẳng về phía cậu, nếu đút thứ này vào liệu cậu bị đâm rách luôn không?

Tất nhiên Tạ Viễn để ý thấy trong mắt Hứa Cảnh Niệm thoáng chốc toát ra vẻ kinh hoảng. Tạ Viễn cười khẽ một tiếng, kéo Hứa Cảnh Niệm vào trong l*иg ngực.

"Đừng sợ, sẽ thoải mái thôi."

Làm sao không sợ cho được.

Cậu.... Mua gậy thủ da^ʍ đều là mua loại nhỏ nhất, chỉ sợ tự làm mình đau.

Hứa Cảnh Niệm vùi mặt trong hõm vai Tạ Viễn, một chân quấn qua eo Tạ Viễn, Hứa Cảnh Niệm cảm giác có thứ gì đó đang thăm dò phía dưới của cậu.

Thứ kia còn cứng hơn gậy thủ da^ʍ, còn nóng hơn cả đầu lưỡi.

Hứa Cảnh Niệm sợ nên vội ôm ghì lấy Tạ Viễn, "Có thể nhẹ chút được không? Lần đầu tớ làm, tớ sợ đau."

Quá mềm mại, lại là lần đầu tiên.

Đáy mắt Tạ Viễn ngập tràn ý cười, qυყ đầυ đang ma sát xung quanh tiểu huyệt, tìm tới khe hở rồi, chầm chậm chen vào trong, vách thịt mềm mại bị lấn qua một bên, dính sát vào vật cứng.

Hứa Cảnh Niệm nức nở một tiếng, mông cậu run rẩy trước sự va chạm của Tạ Viễn, giọng cậu cũng nỉ non, thở dốc bên tai Tạ Viễn.

Tạ Viễn vì săn sóc Hứa Cảnh Niệm nên chỉ nhẹ nhàng không đút vào sâu, mà Hứa Cảnh Niệm còn đang phát tình, miệng huyệt được dương v*t nóng bỏng lấp đầy, nhưng bên trong không được chăm sóc đến nên vô cùng ngứa ngáy, chỉ làm cơ thể cậu càng thêm trống trải, cậu hi vọng bên trong cũng được.

"Cậu có thể... Có thể đút sâu vào không?"

Hứa Cảnh Niệm nói xong mặt đỏ chót, đầu óc trống rỗng.

Như thể cậu không phải chính cậu.

Sao..... Sao lại nói thẳng ra vậy chứ?

Hứa Cảnh Niệm trong lúc hoảng hốt hình như nghe Tạ Viễn nói 'được', bối rối không thôi, tại sao..... Tại sao còn phải trả lời nữa?

Ngay sau đó cậu cảm giác phía dưới của mình đau nhói lên như bị xé rách, Tạ Viễn dùng sức đâm vào sâu bên trong.

"A."

Hứa Cảnh Niệm không nhịn được kêu lên, "Đau!"

Hai tay đánh vào lưng Tạ Viễn, nhưng không có lực gì, như đang làm nũng.

"Sẽ thoải mái thôi." Tạ Viễn nói xong liền chuyển động, nhưng động tác chầm chậm, tay xoa đầu Hứa Cảnh Niệm, nhẹ nhàng an ủi.

Một tay khác thì lại bóp bờ mông trắng mịn của Hứa Cảnh Niệm, toàn thân bị thúc lên trong vô thức, Hứa Cảnh Niệm cảm giác mình sắp chết rồi.

Ngay khi Hứa Cảnh Niệm cảm giác được cơ thể dần thích ứng, tốc độ cắm rút của Tạ Viễn bỗng càng lúc càng nhanh, mỗi một lần đều đâm vào sâu bên trong, tiếng nước nhầy nhụa càng trở nên rõ ràng không gian chật hẹp. Hứa Cảnh Niệm xuất thần nghĩ, chẳng may có ai đến thì làm sao?

Hứa Cảnh Niệm hơi bận tâm, nhưng dưới sự đưa đẩy của Tạ Viễn khiến cậu suy nghĩ không thông. Cảm giác đau đớn bị một loại cảm giác thoải mái thay thế, thân thể dị dạng làm cho cậu không khỏi cọ má vào mặt Tạ Viễn.

Tạ Viễn hôn lên môi Hứa Cảnh Niệm tựa như an ủi, nhẹ nhàng dịu dàng nuốt lấy hơi thở lẫn nhau, song phía dưới càng thêm càn rỡ kịch liệt hơn.

Hứa Cảnh Niệm chạm tới chỗ họ giao hợp, thứ kia nóng đến mức làm Hứa Cảnh Niệm lập tức rút tay về, "Cậu... cậu nhẹ chút. Sắp... ưm ~ sắp ra rồi ~ "

"Được."

Hành động thực tế của Tạ Viễn không hề giống với 'được' của hắn, hắn nói xong lại thúc thật mạnh vào bên trong, cᏂị©Ꮒ cho Hứa Cảnh Niệm không ngậm miệng lại được.

Tạ Viễn nắm lấy 'thằng nhỏ' của Hứa Cảnh Niệm trong lúc cậu lên cao trào không cho bắn ra, song tính mặc dù là hoa huy*t động dục, nhưng Hứa Cảnh Niệm cũng là con trai. Hứa Cảnh Niệm xin Tạ Viễn để cậu bắn.

"Cho cậu bắn, bắn xong phải nói 'Cảm ơn' biết chưa?" Tạ Viễn thì thầm bên tai Hứa Cảnh Niệm.

Đây là câu nói dài nhất của Tạ Viễn cho tới nay, Hứa Cảnh Niệm không biết là tình thú hay sở thích gì của Tạ Viễn, bắn tinh xong phải đàng hoàng nói một câu cảm ơn.

Mềm mại ướŧ áŧ, lại nhuốm du͙© vọиɠ mê người, Hứa Cảnh Niệm cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang không ngừng bắn vào trong cậu. Cậh hơi sợ sệt, cậu là song tính, cậu có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nữ, vậy chắc hẳn cũng có tử ©υиɠ?

"Tạ Viễn, đừng...., tớ sợ mang thai."

Hứa Cảnh Niệm ngoài miệng nói đừng, phía dưới lại thít chặt ôm trọn lấy cu cậu của Tạ Viễn, như không nỡ lòng để hắn rút ra.

"Đừng sợ, tôi rửa sạch cho cậu."

"Sẽ rửa sạch sao?"

Hứa Cảnh Niệm có chút lo lắng nói.

"Ừm."

Người song tính không có khả năng mang thai, Tạ Viễn không nói với Hứa Cảnh Niệm. Nhìn dáng vẻ đồ ngốc này lo lắng rằng mình sẽ mang thai rất đáng yêu.

Hứa Cảnh Niệm thở phào nhẹ nhõm, lại nằm nghỉ người trên người Tạ Viễn.

Từ đó, ý nghĩa của từ cảm ơn đã thay đổi.