Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Pháo Hôi Linh Dị Văn

Chương 6

Vườn trường quái đàm chương 6

Tác giả: Điêu Điêu Tử

Edit có rãnh thì beta: Điềm

Chúc các ái phi đọc truyện vui vẻ

。・:*:・(✿◕3◕)❤

°°°

Vết máu trên gương còn nhỏ giọt, dần dần mơ hồ chảy xuống biến thành một bãi máu, tiếp theo máu hòa vào dòng nước, chảy vào cống thoát nước.

Vết máu biến mất không thấy nhưng Thời An lại nhớ kỹ tên kia.

Giải Trinh.

Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang, Thời An run run một cái, đột nhiên quay đầu đi.

Xuyên qua cánh cửa nhà vệ sinh có thể thấy được bên ngoài có một bóng hình, cậu cứ tưởng có quỷ... Không, là Giải Trinh lại tới, nhưng cẩn thận nhìn hình bóng, có chút khác biệt.

Thời An nhớ rõ có người từng nói, có quỷ kêu nhất định không được trả lời, phải làm bộ cái gì cũng chưa nghe được.

Chính cậu cũng không xác định bên ngoài rốt cuộc có phải Giải Trinh hay không.

Nếu đúng như lời người ta nói, vừa rồi Giải Trinh ở sau lưng cậu, cùng cậu nói chuyện, vì cái gì lúc ấy anh không gọi tên cậu?

Nếu không giống lời đồn đại...

Đang lúc Thời An tự hỏi người ngoài cửa đến tột cùng là ai, tiếng đập cửa lại vang lên.

Gõ nhẹ 3 tiếng rất có quy luật đồng thời còn vang lên âm thanh: "Thời An, tôi vừa rồi nghe cậu kêu, xảy ra chuyện gì? Ổn chứ?"

Là Du Phi Trần.

Nghe được là bạn cùng phòng, Thời An thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vừa rồi phát sinh sự tình, đánh sâu vào đầu óc, làm cậu có điểm giống "Trông gà hoá cuốc"

(Nhìn vật này thành vật khác)

"Tôi không có việc gì!" Thời An trả lời: "Vừa rồi đèn nhấp nháy doạ tôi sợ, đã kêu một chút, kinh động đến các cậu sao?"

“Không có không có,” ngoài cửa Du Phi Trần nói: “Lo lắng cậu xảy ra chuyện, nếu không có việc gì vậy cậu tắm nhanh lên đi, nên tắt đèn.”

"Ờ"

Cách một cánh cửa biết được người bên ngoài là bạn cùng phòng, còn không ngừng nói chuyện nội tâm sợ hãi của Thời An tiêu tán không ít.

Người bình thường gặp được sự kiện thần quái khả năng sẽ bị doạ không biết làm sao, tuy rằng lá gan cậu nhỏ, nhưng cậu đã sớm biết thế giới này có quỷ, cũng biết quỷ quái rất là trâu bò, như vậy liền tính có chuẩn bị, cũng không bị hù loạn như ngày đầu tiên.

Cậu mở vòi nước rửa sạch bọt sữa tắm trên người.

Du Phi Trần vẫn luôn đứng trước cửa toilet, thẳng đến bên trong một lần nữa truyền đến tiếng nước, hắn mới chút có động tác, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Nơi đó là hướng dãy nhà học cũ.

Ánh mắt Du Phi Trần hơi nheo lại, đối với địa phương kia như ngẫm nghĩ.

Thời An thực mau đã tắm xong, cậu lo lắng lại xảy ra việc ngoài ý muốn, tóc cũng chưa lau thay xong quần áo liền đi ra.

Bọt nước theo đuôi tóc thấm vào lớp vải, dán sát vào người, trán ướt nhẹp, càng tôn lên dáng người mảnh khảnh của thiếu niên.

Trong ký túc xá an tĩnh có chút quỷ dị, rõ ràng lúc cậu đi tắm rửa, bạn cùng phòng còn ở cảm thán nói chuyện, nhưng hiện tại lại một đám đều lên giường, kéo chặt cái màn giường.

Chỉ có Du Phi Trần còn ở dưới đọc sách.

Thời An không khỏi đè thấp thanh âm hỏi: “Bọn họ đều đi lên ngủ rồi sao?”

Du Phi Trần ngẩng đầu nhìn Thời An, mỉm cười ôn nhu: “Đúng vậy, mấy đại gia học xong bài chơi một tiếng đồng hồ cầu lông, trở về cũng không tắm rửa, lên giường đi ngủ"

Thời An cảm thấy có chút kỳ quái, tuy rằng nói bọn họ cao tam học tập áp lực lớn, dính gối liền ngủ là việc bình thường.

Nhưng mặt khác thời điểm bốn bạn cùng phòng trở về rất vui vẻ, loại tinh thần này không giống bộ dạng áp lực việc học tập. Như thế nào một lát sau liền đi ngủ? Hơn nữa lập tức rơi vào giấc ngủ?

"Cậu nghĩ cái gì vậy?" Du Phi Trần đột nhiên hỏi.

Thời An lấy lại tinh thần, tùy tiện qua loa lấy lệ một câu: “Tôi suy nghĩ bọn họ cũng không yêu sạch sẽ, ít nhất đi ngủ phải rửa chân!"

Du Phi Trần nhịn không được cười khẽ ra tiếng: "Nam sinh, không mấy người ở sạch, người giống như cậu không nhiều lắm"

Nói xong nhìn chân Thời An.

Thời An mang đôi dép lê, ngón chân mượt mà no đủ, bị hơi nước nhuộm lên một chút lấp lánh thoạt nhìn rất đáng yêu.

Du Phi Trần hầu kết nhẹ nhàng lăn một chút, ánh mắt âm trầm.

Thời An nhận thấy được ánh mắt hắn nóng rực, nhịn không được cuộn tròn ngón chân.

Cậu không thích người khác nhìn vào mình, đặc biệt là chân, loại địa phương không thường lộ ra.

Vì tránh ánh mắt Du Phi Trần, Thời An bước nhanh về chỗ mình ngồi xuống.

Tóc còn ướt, Thời An lấy khăn lông khô, tùy tiện lau.

Vị trí của cậu đối diện nhà vệ sinh, mới vừa ngồi xuống liền phát hiện gần cửa nhà vệ sinh, trên mặt đất có một mẫu giấy.

Mẫu giấy bị thiêu đốt lưu lại một góc nhỏ.

Kỳ quái, trong ký túc xá như thế nào có góc giấy bị thiêu dở?

Vừa rồi cậu cũng không ngửi được mùi giấy bị đốt cháy...

___

Chương này ngắn.

Có ai nghĩ anh Du chơi bùa không?

ᕕ( ཀ ʖ̯ ཀ)ᕗ