Giọng nói của trẻ con vừa rõ vừa to, bà Đỗ nghe được rõ từ trong video, khóe miệng giật mạnh một cái: “Ai đang nói chuyện?”
“Là con trai của cháu gái con.” Hoa Vô Song nói.
“Đúng là con cái nhà nghèo, tuổi còn bé đã nói đầy những lời bẩn thỉu, thật sự thiếu giáo dục.” Bà Đỗ nói khá ác độc.
Hứa Kiến Quân bước đến, chống nạnh nhìn chằm chằm người trong video: “Cụ bà này, cháu khuyên bà nên lương thiện đi. Bà lớn tuổi như thế rồi mà không biết phải tôn trọng người khác, như thế này thật sự tốt sao? Chẳng lẽ bố mẹ bà không dạy bà, con người cao sang thấp hèn không phải là vì thân phận hay địa vị mà là vì phẩm chất đạo đức sao? Bà tự cho là rất đáng gờm, nhưng trong mắt cháu bà chỉ là bà lão đáng thương không có tình cảm, bị tiền tài và quyền lực che mắt thôi.”
Đỗ Chấn Diệp giơ ngón tay cái với cậu nhóc.
Đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử, cậu nhóc này còn nhỏ tuổi mà đã tràn đầy khí thế vương giả.
Khuôn mặt già nua của bà Đỗ vặn vẹo nhăn nhúm lại.
Sao bà ta có thể ngờ rằng mình đường đường là người nắm quyền nhà họ Đường mà lại bị một đứa trẻ chỉ khoảng bốn năm tuổi trách mắng và chế giễu được.
“Hoa Vô Song, cô muốn lật trời phải không, còn không kéo thằng nhãi đó đến đây cho tôi!”
Hoa Vô Song lộ ra vẻ khó xử: “Mẹ, nó là con trai của tổng giám đốc Lục tập đoàn Đế Vương, con làm như thế sợ là không phù hợp?”
Bà Đỗ ngây người một lúc: “Rõ ràng vừa nãy cô nói nó là con trai của cháu gái cô.”
Hoa Vô Song giơ tay ra: “Đúng vậy, nhưng chồng của cháu gái con là tổng giám đốc Lục. Không phải mẹ hy vọng nhà họ Đỗ có thể hợp tác với Đế Vương sao? Sau khi con gặp tổng giám đốc Lục mới phát hiện cậu ấy là chồng của cháu gái con, cũng là con rể của anh hai con. Anh hai con biết con quay về nên tổ chức tiệc gia đình, tổng giám đốc Lục cũng ở đây, mẹ nói con có thể từ chối không?”
Cả người bà Đỗ run rẩy kịch liệt: “Sao cô không nói sớm cho tôi biết?”
“Con muốn giải thích với mẹ, nhưng mẹ không cho con cơ hội. Hơn nữa Tuyết Phù cũng biết chuyện này, cô ấy không nói cho mẹ biết sao?” Hoa Vô Song nói nhỏ, khéo léo đâm em chồng một nhát.
“Con nhóc đáng chết đó.” Bà Đỗ lầm bầm mắng một tiếng, sau đó bưng tách trà bên tay uống một ngụm, ổn định cảm xúc.
“Mẹ nói sao đứa trẻ này còn nhỏ tuổi mà đã có khí thế dọa người như thế chứ, hóa ra là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục. Vừa nãy mẹ chỉ thăm dò con mà thôi, con vẫn còn có thể không quên tâm niệm ban đầu. Lâu thế rồi con không về, nên tụ họp với người nhà mẹ để một chút.” Giọng điệu xoay chuyển rất nhanh, lật mặt như lật sách vậy.
Hoa Vô Song thầm thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã thông cảm.”
“Mẹ sẽ bảo tài vụ cho con một khoản tiền, thay mẹ chào hỏi anh hai con và tổng giám đốc Lục.” Bà Đỗ tắt video đi.
Hy Nguyệt nhếch môi cười khẩy.
Không hổ là mặt mũi nhà tư bản, thật là dối trá, một khi có lợi thì sẽ thay đổi mặt mũi hiền lành ngay.