Tư Mã Ngọc Thanh nhướng đôi lông mày nhỏ và nói rất nghiêm túc: “Chí hướng của cháu chính là xây dựng một đế chế sành ăn, cháu có khiếu thẩm mỹ và khứu giác mà người khác không có, bàn về nấu và thưởng thức đồ ăn ngon, không ai có thể so sánh được với cháu.”
Tư Mã Ngọc Như hộc máu: “Cháu định làm một đầu bếp sao?”
“Là ông trùm ăn uống, không phải đầu bếp.” Tư Mã Ngọc Thanh nghiêm trang cải chính nói.
“Đều giống nhau.” Tư Mã Ngọc Như trừng mắt với cậu ấy: “Cháu đúng là không có tiền đồ, chí hướng của người khác là nắm quyền kinh doanh, làm tổng giám đốc, làm CEO, nhưng cháu lại làm đầu bếp.”
Tư Mã Ngọc Thanh bị một trăm nghìn điểm của đòn sát thương tinh thần: “Cô, cháu với cô có sự khác nhau, cháu không muốn nói với cô nữa, cháu đi tìm chị gái xinh đẹp.”
Lúc này, Hy Nguyệt mới về từ công ty.
Mắt Tư Mã Ngọc Thanh đong nước mắt, thấy cô về thì “Òa” lên khóc.
Hy Nguyệt cũng không đồng ý Tư Mã Ngọc Như cho trẻ con áp lực lớn như vậy, đây là đốt cháy giai đoạn.
Nhưng cô là người ngoài, nói quá nhiều không thích hợp.
“Đừng khóc, chờ một lát nữa chị làm vịt rán giòn cho em ăn.”
“Cô không cho ăn, mỗi ngày đều bắt em ăn rau cỏ, em sắp biến thành dê rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh chịu oan ức muốn chết.
“Đến phòng chị, lén ăn.” Hy Nguyệt ghé vào lỗ tai cậu ấy nói rất khẽ.
Tư Mã Ngọc Thanh dụi dụi mắt: “Bây giờ em rất muốn ăn, chị mau đi làm đi, có được không?”
“Được.” Hy Nguyệt dùng khăn giấy lau sạch gương mặt đầy nước mắt cho cậu ấy, đi về phía phòng bếp.
Sau khi nướng chín vịt rán giòn, cô thái hai đĩa thịt vịt, cho một đĩa vào hộp giữ nhiệt, rồi lén mang vào trong phòng.
Tư Mã Ngọc Thanh đã đợi không nổi, thèm chảy nước miếng, cậu ấy vừa mở hộp ra, đã nhét vào miệng một miếng vịt lớn.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận bị nghẹn.” Hy Nguyệt rót cho cậu ấy một ly nước trái cây.
“Chị gái xinh đẹp, chị là người đối với em tốt nhất trên thế giới này.” Tư Mã Ngọc Thanh dùng giọng nói mờ nhạt không rõ của mình nói.
Hy Nguyệt vuốt ve đầu của cậu ấy: “Ngọc Thanh, kế hoạch giảm cân của chúng ta vẫn phải tiếp tục, nhưng không thể quá khắt khe như cô em, chúng ta phải giữ vững dinh dưỡng cân đối, cũng phải ăn thịt một cách hợp lý, hơn nữa phải tập thể dục.”
“Vâng.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu: “Chỉ cần có thể ăn thịt là được, cô càng ngày càng đáng sợ, không để cho em ăn thịt.”
“Cô cũng là vì tốt cho em.” Hy Nguyệt cười nhạt.
“Mới không phải, cô là vì để cho người khác yêu thích em.” Tư Mã Ngọc Thanh xẹp lép miệng.
“Người khác? Người nào?” Hy Nguyệt thuận miệng hỏi một câu.
“Em cũng không biết, buổi tối lúc cô kêu em ngủ, cô luôn ngồi ở bên cạnh lầm bầm lầu bầu nói cái gì đó, nếu cháu có thể thông minh một chút, ưu tú một chút, bọn họ nhất định sẽ chấp nhận cháu…”
Lời này Hy Nguyệt cũng đã từng nghe, cô vốn cho là cô ta muốn cho ông cụ Mã chấp nhận Ngọc Thanh, nhưng bây giờ ông cụ Mã đã chết, nhà họ Mã cũng sụp đổ, vậy chắc chắn không liên quan đến nhà họ Mã.
Đến cùng mẹ nhỏ suy nghĩ cái gì vậy?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, giọng nói thật thấp của Tư Mã Ngọc Thanh truyền đến: “Chị gái xinh đẹp, có phải tất cả mọi người đều cảm thấy em rất đần, rất vô dụng hay không?”