Tư Mã Minh Thịnh cho rằng mình bị thuộc hạ lừa, thậm chí còn không biết con trai mình bị nhốt trong biệt thự dưới tên mình.
Và Mã Ngọc Như nói rằng cô ấy đã cử người đến cứu cháu mình.
Sau khi được tại ngoại, Tư Mã Minh Thịnh vội vàng đi tìm chị gái.
Tư Mã Ngọc Như thấy anh không nói gì, hung ác tát anh một cái: “Em đúng là vì tiền, mà phát điên rồi sao.”
Tư Mã Minh Thịnh lộ ra vẻ phiền muộn: “Chị à, chị nghe em nói, chuyện này thật sự không có liên quan gì đến em, đều do thuộc hạ làm, em cũng bị giam giữ trong bóng tối.”
Tư Mã Ngọc Như rất tức giận: “Đủ rồi, bây giờ còn dám nói dối! Sau này đừng gọi tôi là chị gái nữa, tôi không có một người em trai như cậu.”
Tư Mã Minh Thịnh hoàn toàn không cho là mình sai: “Em cũng không còn cách nào khác, em cũng không biết lí do gì đã làm tổn hại mất đi 2 tỷ đô la, 2 tỷ đô la, anh rể của ta giàu có như vậy, sẽ không giúp em sao. “
Tư Mã Ngọc Như hung ác trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu làm sai chuyện gì thì tự mình gánh chịu. Anh rể vì sao phải giúp cậu giải quyết chuyện này?”
“Thì dựa vào việc em thay anh ấy nuôi …” Cậu ta chưa kịp nói hết lời, đã bị Tư Mã Ngọc Như ngăn cản. “Từ nay về sau, Ngọc Thanh sẽ đi theo chị, cậu đừng có muốn thu hút sự chú ý của cậu bé nữa.”
Tư Mã Minh Thịnh cong cong môi: “Nhà mẹ đẻ là hậu thuẫn của chị, cho nên em tốt thì chị mới tốt. Chị nhìn Y Hạo Phong đi, tại sao cô ta có thể ngồi vững vị trí bà chủ? Không phải là bởi vì gia tộc của cô ta lớn sao?” “
Tư Mã Ngọc Như kỳ quái kêu lên: “Các người đều là đồ chó vô ơn. Tâm tư không chính đáng, tâm tư toàn tiền và quyền thế. Những người đó, nếu ta có chút khó khăn thì cứ tránh đi, không có sự đáng tin cậy. “
Tư Mã Minh Thịnh nắm lấy tay bà, giống như một đứa trẻ, cưng chiều: “Chị à, mọi việc em làm là để hồi sinh cho nhà họ Tư Mã. Hơn nữa, em không làm Ngọc Thanh bị thương. Em đã chăm sóc cậu bé thật tốt.”
Tư Mã Ngọc Như hung hăng chọc trán cậu ta: “Suýt chút nữa bị người của Mã Ngọc Linh bắt cóc.”
Một tia sáng lạnh lẽo u ám từ trong đáy mắt Tư Mã Minh Thịnh lóe lên: “Con mụ Mã Ngọc Linh kia hết lần này đến lần khác chống lại em, sớm muộn gì em cũng sẽ diệt trừ cô ta.”
Tư Mã Ngọc Như cười nhạo: “Đối phó với cô ấy như thế nào là việc của cậu, chị không quản, cậu nên nghĩ cách giải thích chuyện của Ngọc Thanh với ông Mã đi. Chị có thể thấy rằng ông ấy có thành kiến lớn với cậu. Nếu tạo ấn tượng không tốt thì sẽ sửa đổi di chúc để cả cậu và Mã Trúc Mai đều không được rồi hết. “
Trên mặt Tư Mã Minh Thịnh co quắp dữ dội.
Anh ta sẽ không cho lão già kia cơ hội này.
Tập đoàn nhà họ Mã phải thuộc về anh ta.
Ngày hôm sau, Lục Vinh Hàn trở lại.
Tư Mã Ngọc Như nhanh chóng bàn bạc với ông về việc giữ Tư Mã Ngọc Thanh ở lại nhà họ Lục.
“Ngọc Thanh có thể sống ở đây một khoảng thời gian, dù sao Minh Thịnh cũng là bố ruột của cậu ấy, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ về.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.
“Ngọc Thanh là huyết thống duy nhất của nhà họ Tư Mã chúng ta. Tôi không thể để để cho Minh Thịnh hủy hoại cậu bé được.” Tư Mã Ngọc Như nói.
Lục Vinh Hàn trừng mắt nhìn cô một cái: “Cô thật sự là có chút gia trưởng, Tư Mã gia tộc của cô cũng không phải không có con gái. Con gái không thể truyền từ đời này sang đời khác sao?”