“Y Nhược, chuyện em về nước tại sao không nói trước với anh một tiếng, mà phải chạy đến đám cưới của anh làm loạn như thế, em cố tình làm vậy đúng không?”
Đôi mắt nâu của Y Nhược lóe lên, “Buổi sáng sớm ngày tổ chức hôn lễ của anh, em mới tới Thành Đô. Em đi đến nhà họ Hứa, thì nghe nói hôm nay là đám cưới của anh, cả người em đều rối hết cả lên, lại nghe nói rằng anh muốn cùng em kết hôn, em cho rằng anh bị người ta lừa rồi, nên cũng không nghĩ quá nhiều, vội vội vàng vàng chạy đến nhà thờ.”
Hứa Nhã Thanh nhìn cô ta một cái, ánh mắt sắc bén đến ảm đạm. Nếu mà cô ta không xuất hiện, thì anh ta nhất định đã cùng Hy Nguyệt hưởng tuần trăng mật vui vẻ ở Châu Âu rồi.
“Bất kể là em cố ý, hay là vô ý, thì hành động của em đều đã làm anh gặp phiền phức lớn. Anh không biết mấy năm nay em đã trải qua những chuyện gì. Nếu là Y Nhược của trước đây, nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Từng cử động trên mặt Y Nhược đều run rẩy, “Em không thay đổi, người thay đổi là anh. Nếu anh cho rằng em không nên sống, không nên quay trở lại, thì em đi chết là tốt nhất. Trên thế giới này, anh là người thân yêu nhất của em, không có anh, thì cuộc sống của em còn có ý nghĩa gì nữa? ”
Hứa Nhã Thanh im lặng.
Không phải là anh ta không có tình cảm với Y Nhược nhưng cách cư xử của cô ta làm anh ta cảm thấy rất mệt mỏi, đánh cho anh ta một đòn đau khiến anh ta trở tay không kịp, toàn bộ đều bị phá hỏng cả rồi,
Một Y Nhược mà anh ta quen biết sẽ không bao giờ làm ra những điều này.
Cô ta đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức anh ta hoàn toàn không nhận ra nữa rồi.
“Em quay về Thành Đô Trước đi, ở đây anh vẫn còn chút việc cần giải quyết.”
Y Nhược nheo miệng nói: “Anh còn có thể làm gì nữa? Không phải là cùng với Hy Nguyệt ở chung một chỗ chứ, mẹ nói rồi, bảo em trông chừng anh, không thể để cho anh cùng Hứa Hy Nguyệt vẫn còn vấn vương tơ lòng, làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Hứa. ”
Hứa Nhã Thanh cau mày, hai bên lông mày nhíu chặt vào nhau, “Trước đây em tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.”
Ánh mắt vạn bất đắc dĩ hiện hữu trên gương mặt của Y Nhược, “Chỉ là vì do em đã yêu anh quá nhiều.”
Hy Nguyệt bế con mình lên, “Chúng ta nên đi thôi.”
Cô không muốn bị cuốn vào vòng xoáy luẩn quẩn như vậy.
Hứa Nhã Thanh vô cùng phiền não, anh ta vẫn là muốn cùng hai mẹ con họ trải qua một ngày vui vẻ.
Mỗi một lần mà Y Nhược xuất hiện, chẳng khác gì đám mây đen trong ngày nắng, phá hủy mọi điều tốt đẹp.
Sau khi Hy Nguyệt rời đi, Y Nhược bước tới, ôm chầm lấy anh, “Nhã Thanh, việc em bị Hy Nguyệt thay thế có lẽ chính là ý trời, nhưng định mệnh của chúng ta không có gì phải thay đổi cả, chúng ta hãy bắt đầu lại một lần lần nữa, có được không anh?”
Hứa Nhã Thanh gỡ tay cô ta ra rồi nói: “Anh ra ngoài đi dạo chút.” Nói xong liền bước ra ngoài không đợi cô ta đáp lại.
Hy Nguyệt không trở về biệt thự ven hồ mà đưa con trai đến Đế Vương, hẹn Lục Lãnh Phong cùng nhau dùng bữa vào buổi trưa.
Thay vì gọi vào điện thoại di động của Lục Lãnh Phong, cô gọi thẳng đến văn phòng chủ tịch, rồi nhờ thư ký chuyển đồ qua, cô muốn đưa cho anh một cái này.
Giọng nói trong điện thoại có chút gì đó quen thuộc, giống như đã nghe thấy ở đâu đó rồi, nhưng cô cùng không nghĩ quá nhiều, giọng nói của nhiều người nhìn chung cũng khá giống nhau mà.