Anh nắm lấy vai cô, vẻ mặt trở nên vô cùng trịnh trọng: “Tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ bắt đầu lại tất cả và quên đi quá khứ.”
Cô cụp mắt xuống, trong miệng giống như ngậm thuốc bắc vậy, chua xót cực độ từ đầu lưỡi truyền đến nội tạng.
“Lục Lãnh Phong, tôi đã khác trước nhiều rồi. Giờ tôi đã là mẹ rồi. Tiểu Quân là tất cả đối với tôi. Tôi không thể bỏ con tôi mà đi cùng anh được. Tiểu Quân vẫn còn quá nhỏ. Nó cần tôi. Nếu tôi rời đi, Hứa Nhã Thanh sẽ tìm cho nó một người mẹ kế. Anh nên biết quan hệ lợi hại của nhà giàu. Để con mình có thể thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, người mẹ kế sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đối phó với con riêng của chồng. Chẳng lẽ tôi sẽ để con mình sống trong nguy hiểm sao? “
Lục Lãnh Phong im lặng.
Trong bốn năm qua, cô ấy bước đi một cách liều lĩnh bởi vì giữa họ không có sợi dây ràng buộc nào.
Nhưng bây giờ, Tiểu Quân là vấn đề lớn nhất.
Cho dù anh bằng lòng chấp nhận để nó đi theo Hy Nguyệt về nhà họ Lục, thì nhà họ Hứa cũng không thể đồng ý được, gia đình giàu có đều rất thích con trai cả và con trai đích tôn.
“Trước khi tôi nghĩ ra một giải pháp có thể giải quyết được, tôi cho phép cô tiếp tục làm Y Nhược, nhưng tôi có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
“Gọi tới là phải tới.” Anh ta nói với giọng ra lệnh, độc đoán.
Cô muốn khóc: “Anh là muốn tôi trở thành tội đồ đúng không?”
“Ngay từ đầu cô đã có tội rồi.” Anh ậm ừ, giọng điệu xen lẫn những cơn tức giận.
“Anh ở thành phố Long Minh, tôi lại không ở thành phố đó, không cách nào gọi tới là tới được?” Cô không dám phản đối quá quyết liệt, sợ rằng nếu anh nổi giận thì đến Y Nhược cô cũng không thể làm được nữa.
“Tôi sẽ đi tìm cô.” Anh trầm giọng nói.
Cô suýt ngã té ghế, cô biết rằng sau khi trở về nước, cuộc sống sẽ không bao giờ yên bình nữa.
Tất cả những gì cô ấy muốn là một cuộc sống đơn giản, bình dị.
“Lúc trước, anh nói tôi nợ anh hai trăm lần. Có phải là tôi đi cùng anh hai trăm lần, sau đó chúng ta sẽ giải quyết xong sao?”
Gân xanh trên trán Lục Lãnh Phong nổi lên khiến gương mặt anh trở nên vô cùng u ám.
Anh ấy luôn là người quyết đoán và dứt khoát, chưa bao giờ bỏ cuộc hay thỏa hiệp.
Lần này, anh đã thực hiện một thỏa hiệp chưa từng có.
Tuy nhiên, cô không những không biết ơn vậy mà còn muốn bỏ trốn.
“Hy Nguyệt, 200 lần là nợ của cô. Nếu trả hết, cô vẫn phải quay lại. Đừng có thử sức chịu đựng của tôi?” Anh ấy trong phút chốc đã khôi phục lại trạng thái của một ma vương đại nhân, toàn thân toát ra một sự lạnh lẽo.
Cô kịch liệt rùng mình một cái, quả nhiên không thể thương lượng điều kiện cùng ma vương, cô chỉ có thể tuân theo, không thể cự tuyệt.
“Lục Lãnh Phong, anh nói thật được không? Tôi là gì trong lòng anh?”
Anh duỗi cánh tay ra ôm lấy cô, nhìn chằm chằm thật sâu và nói: “Em là vợ tôi, là người phụ nữ của tôi!”