Khuôn mặt bé nhỏ nhắn đáng yêu, giống như thiên sứ tinh khiết, tuyệt vời.
Bé chính là một phần trong sinh mệnh cô, so với bản thân cô càng quan trọng hơn.
Cô không thể để bất cứ chuyện gì tổn thương đến bé.
Trong phòng làm việc của tập đoàn Đế Vương.
Finn đi vào.
“Sếp, lịch trình của ngày mai đã sắp xếp xong, anh có muốn xem qua một chút không?”
“Toàn bộ đẩy đi, tôi có sắp xếp khác.” Lục Lãnh Phong nói như chuồn chuồn lướt nước.
“Anh muốn hẹn hò với cô chủ sao?” Vẻ mặt Finn như trêu chọc.
“Cậu bớt nói nhảm lại.” Lục Lãnh Phong tức giận lườm anh ta một cái.
Finn giật môi, trong lòng anh ta vẫn chôn dấu một bí mật rất lớn, không biết sau khi nói cho anh, có thể bị đá ra đường hay không, hoặc là bị truy sát cả đời. ”
Sếp, anh có kinh nghiệm hẹn hò nào không?” Finn hỏi với một chút lo lắng.
Anh biết rất rõ rằng Lục Lãnh Phong chưa bao giờ hẹn hò với phụ nữ, từ trước tới nay đều không có.
Đối mặt với loại nghi vấn này, Lục Lãnh Phong có chút khó chịu: “Từ khi ông trời sinh ra là đã biết, còn cần kinh nghiệm sao?”
Về điều này, Finn không đồng ý.
Một núi băng lớn biến thành một quả cầu lửa, sợ là không có dễ như vậy.
“Boss, tôi sẽ luôn luôn sẵn sàng, vì anh mà giải quyết những vấn đề khó. Tôi hy vọng anh có thể theo đuổi vợ của anh trở về thành công.”
“Cô ấy không quay lại, thì cũng phải quay lại.” Lục Lãnh Phong trở lại trạng thái bình thường của ma vương đại nhân, với giọng điệu vô cùng độc đoán.
Anh chỉ cho cô thời gian để bình tĩnh, nhưng anh sẽ không cho cô quyền lựa chọn.
Ngay sau khi Finn rời đi, văn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, và sự im lặng khiến anh khó thích nghi.
Trong bốn năm qua, anh đã ở đây không biết bao nhiêu đêm, ở một nơi mà im lặng giống như cái chết mà sống qua ngày.
Kể từ khi cô xuất hiện, và từ khi nếm lại hương thơm quyến rũ của cô, sự im lặng này biến thành nỗi cô đơn, khiến anh khó chịu giống như đang có ngàn con kiến
đốt lấy trái tim của anh vậy.
Lấy chìa khóa xe trên bàn, anh liền đi ra ngoài.
Trong khách sạn.
Hy Nguyệt sau khi tắm xong liền chuẩn bị đi ngủ.
Cô ấy rất mệt mỏi, mệt đến mức đầu cũng không thể cử động được nữa.
Vừa nằm xuống thì có tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa, cô đã rất sốc.
“Lục… Lục Lãnh Phong, đã muộn như vậy rồi, anh còn đến đây làm gì?”
Gặp anh hai lần một ngày, thật sự là vượt quá khả năng tâm lý của cô.
“Ngủ không được, em đi ngủ cùng tôi.” Anh nói đơn giản, trực tiếp, thẳng thắn, thô bạo.
“Tôi là Y Nhược, không phải Hy Nguyệt.” Cô ấy bé tiếng phản đối.