Trong nhà họ Hứa, bố Hứa và mẹ Hứa đã ở bên trong chờ.
Đây là lần đầu tiên Hy Nguyệt gặp bọn họ, trong lòng cô có chút lo lắng.
Lần đầu tiên vào nhà họ Lục, cảm giác không hề tốt.
Giọng nói mỉa mai và ánh mắt chán ghét đó của bà Lục, cô vĩnh viễn không bao giờ quên.
Trong mắt của bà ta, cô không phải cô con dâu mới về nhà chồng, mà là một tên ăn mày đến để xin bố thí.
Lúc này, bố Hứa và mẹ Hứa đang nở nụ cười dịu dàng, trên mặt tràn đầy sự yêu thương.
Có lẽ bởi vì họ không giống với bà Lục.
Hoặc có lẽ vì thân phận của cô không giống xưa, không còn là một đứa nghèo nàn chỉ có hai bàn tay trắng nữa mà là một nhà thiết kế trang sức nhỏ nổi tiếng, là người đã sáng lập ra một nhãn hiệu.
Và có lẽ vì cô và Hứa Nhã Thanh đã có một đứa con nên vì Tiểu Quân mà họ chấp nhận người con dâu là cô đây.
Mẹ Hứa ôm cháu trai lên đùi, càng nhìn càng thích: “Y Nhược, con và Tiểu Quân từ nay về sau ở lại Thành Đô đi, đừng về An Kỳ nữa. Chúng ta đã lớn tuổi rồi, nên rất mong sẽ được gặp Tiểu Quân thường xuyên. ”
“Con và Nhã Thanh đã bàn bạc rồi, sẽ thành lập chi nhánh ở Nguyệt Hạ như vậy con có thể ở đây lâu dài hơn.” Hy Nguyệt mỉm cười.
“Vậy là tốt rồi, từ nay Tiểu Quân nhà chúng ta có thể ở cùng ông bà nội mỗi ngày.” Mẹ Hứa cười không ngừng.
…
Cùng lúc này, ở Giang Thành đang đổ mưa phùn.
Lục Lãnh Phong nhớ bốn năm trước lúc anh ở sân bay chờ Hy Nguyệt trở về, trời cũng đổ mưa như vậy.
Hạt mưa là giọt nước mắt chia cách, cuộc đời vô tận nhưng dường như cũng không bao giờ chảy hết.
Lục Lãnh Phong đứng trước bia mộ, đặt lên trên một bó hoa hồng đen.
“Nhím nhỏ, anh tới gặp em.”
Anh có nhiều điều muốn nói nhưng đều nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không thể nói ra.
Nếu quả thật có Thiên Đường, thật sự có linh hồn thì chẳng phải bây giờ cô đang ở cùng một chỗ với Thời Thạch sao?
Cho tới bây giờ trong lòng cô chưa từng có sự tồn tại của anh, chỉ có Thời Thạch.
Hốc mắt của anh dần dần đỏ lên.
Một cơn đau nhói truyền đến từ tận đáy lòng.
Bốn năm nay, cơn đau này luôn bồi bạn bên anh mỗi ngày, tựa như một tia chớp, đến vô ảnh, đi vô tung, mỗi ngày đều phát ra bảy mươi tám mươi lần, như thể đang bị lăng trì, đau khổ tột cùng.
Anh cắn chặt răng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sau khi làm cho phần thống khổ này qua đi, anh mới nhỏ giọng yếu ớt nói: “Nhím nhỏ, anh nghe Phi nói em thích hoa hồng trắng, thế nhưng em đang ở bên kia, Thời Thạch nhất định sẽ thường xuyên tặng em. Cho nên anh đã mang tới hoa hồng đen, anh không giống người kia. Mặc kệ ở bên kia em có gả cho anh ta hay không, nhưng mà ở bên này, em vĩnh viễn vẫn là vợ của anh.”
Bố Hy muốn lấy hộ khẩu của cô gạch bỏ, bị anh cản lại, anh đem hộ khẩu của cô dời đến thành phố Long Minh, đặt dưới tài khoản của mình.