Chỉ có người được dạy bảo tốt, cử chỉ ưu nhã như Hy Mộng Lan mới xứng đứng bên cạnh Lục Lãnh Phong, mà loại quê mùa như cô, ngay cả thực đơn thức ăn Pháp cũng nhìn không hiểu, đi ra ngoài lúc nào cũng chỉ khiến anh mất thể diện mà thôi.
Nhưng mà, ai bảo anh trời xui đất khiến cưới cô, nhất định phải cô ta gắng giễu cợt cô mới được, nếu không thì bài dương cầm của Hy Mộng Lan đánh chẳng phải công cốc sao?
“Con dâu nhà họ Lục đều tài hoa hơn người, nói năng đoan trang, cử chỉ ưu nhã. Đến cả phong cách của Lãnh Phong cũng thay đổi, những kiểu thô tục, vô văn hóa, thấp kém, thật cảm thấy bất hạnh thay cho Lãnh Phong.”
Mặt Hy Mộng Lan mỉm cười ôn hòa: “Kiều Sam, cô không nên nói em gái tôi như vậy, em ấy chẳng qua có vấn đề về tính cách, em ấy tính tình cũng khá tốt, thích tôi làm gì thì làm, sợ nhất là trói buộc. Tôi vẫn luôn lo lắng, cuộc sống hiện tại sẽ kìm hãm cô ấy, không như thói quen.”
Lời này giống như giải thích thay Hy Nguyệt, nhưng trên thực tế là âm thầm bổ đao, tát nước bẩn.
Nhà giàu chú trọng nhất nội quy, nhà học Lục lại là gia đình quyền quý, cá tính Hy Nguyệt rất ngang bướng, không theo nội quy, sau này làm bà chủ như thế nào?
Hy Nguyệt bật cười: “Chị à, chị đừng có mà rả vẻ lúc nào cũng rất hiểu tôi. Từ năm bả tuổi chúng ta đã không sống chung với nhau nữa rồi, cả ngày chị chỉ biết tự biên tự diễn theo ý nghĩ của mình đúng là chẳng có ý nghĩa gì. Còn lâu tôi mới giống dáng vẻ trong tưởng tượng của chị nhé. Bây giờ, mỗi ngày tôi đều sống vui vẻ, sống rất thoải mái, chỉ cần cả ngày không có ai diễn kịch trước mặt, giả vờ khóc, vờ thông cảm, cuộc sống của tôi sẽ rất ung dung tự tại.”
Cô ta muốn đóng vai kẻ yếu, chịu uất ức trước mặt Lục Lãnh Phong nên chuyện dồn ép này giao cho Lục Kiều Sam là tốt nhất.
Lục Kiều Sam hiểu ý, hừ nhẹ tiếng: “Hy Nguyệt, tôi biết cô ghen tị với Mộng Lan, Mộng Lan là mẫu người Lãnh Phong thích, dịu dàng như nước, tự nhiên hào phóng, ngay cả một ngón tay của cô ấy, cô cũng không bì kịp. Sự quê mùa, thấp kém của cô chỉ khiến cho nhà họ Lục và Lãnh Phong cảm thấy mất mặt mà thôi.”
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Lãnh Phong thoáng xuất hiện sự hung ác: “Lục Kiều Sam, bản thân cô là thay đổi phong cách hay là đột biến gen?”
Miệng Lục Kiều Sam méo lại: “Anh có ý gì vậy?”
“Đối với nhà họ Lục này cô có đóng góp gì không?” Câu nói chậm rãi của Lục Lãnh Phong giống như bạt tai vô hình tát vào mặt cô ta, khiến cô ta xấu hổ vô cùng: “Mỗi ngày tôi đều ăn mặc thật xinh đẹp, đều vì bộ mặt nhà họ Lục.”
Từ bên ngoài Lục Sênh Hạ đi vào, vừa rồi cô ta một mực đi ra bên ngoài nghe lén.
Nghe được lời nói của Hy Mộng Lan, không nhịn được cô che cái miệng nhỏ cười nhắn cười to ha ha.
“Chị hai, em cũng không biết mọi người lại đánh giá chị như vậy, bên ngoài thì đẹp như ngọc bên trong lại mục rữa thối nát. Mọi người đều nói nhất định là chị bị đột biến gen, không giống người nhà họ Lục tẹo nào, nhất định là gà rừng cắm lông phượng hoàng, phượng hoàng giả mạo.”
Mặt Lục Kiều Sam đỏ bừng cả mặt, từ đỏ thành tím, từ tím thành vàng: “Lục Sênh Hạ, mày im mồm cho tao, nếu không tao đánh mày đó.”
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Lục Sênh Hạ ngồi cạnh bên người Hy Nguyệt, hôm nay Tư Mã Ngọc giúp đỡ Lục Vinh Hàn tiếp đón đoàn thương nhân nước ngoài, cho nên để một mình cô ăn cơm.”
Mặt cô Lục tối sầm lại, dù sao Lục Kiều Sam cũng là chị cả, cô ta không cho phép con nhóc như Lục Sênh Hạ chỉ trích mình được.
“Sênh Hạ, Kiều Sam là chị cả, em phải tôn trọng cô ấy, biết chưa?”
“Chị dâu chính là dâu trưởng trong nhà, vị trí trong nhà ngang hàng với bà dì, chị dâu không cần phải tôn trọng cô ta đâu, cô ta cũng đâu có tuân theo gia quy. Trong gia quy nói, nếu như ăn nói thiếu tôn trọng đối với vợ của người thừa kế thì sẽ phải tự mình sám hối ba ngày, tịch thu tất cả tài sản.” Đầu Lục Sênh Hạ nghiêng sang một bên, nghiêm túc nói.