Cô ta phải được ở lại trước, bám vững, chính thức trở thành con dâu nhà họ Lục mới có thể đủ năng lực tiếp tục chiến đấu với Hy Nguyệt.
Đến lúc đó sẽ đuổi Hy Nguyệt đi, cô ta có thể thuận lợi kế vị.
Lục Lãnh Phong không hề suy nghĩ quá lâu, im lặng một lúc, gật đầu: “Đợi sau khi giám định xong, tôi sẽ suy nghĩ.”
Một dây thần kinh nhạy cảm trên mặt cô ta co giật dữ dội, chờ giám định kết quả cha con?
Vậy thì không phải quá muộn rồi sao?
Không không không, cô ta không thể đợi được nữa, bây giờ phải lập khế ước, để ổn định vị trí của mình.
“Lãnh Phong, không phải là anh vẫn còn nghi ngờ thân phận của đứa nhỏ đấy chứ? Em trong sạch, ngoại trừ anh, thì không còn bất kỳ người đàn ông nào khác, sao anh có thể nghi ngờ em được chứ?”
Nói xong, cô ta vô cùng oan ức bật khóc.
Lục Lãnh Phong cầm cốc hồng trà bên tay lên, nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi nhả ra mấy chữ: “Đây là trình tự.”
Hy Mộng Lan hít mũi: “Em đã hỏi qua bác sĩ, cô ấy Lãnh Phong em ít nhất cũng phải đợi đến ba tháng mới có thể đi làm giám định bố con, nói như vậy xác xuất chính xác mới cao. Em rất sợ trong đoạn thời gian này, em ấy lại nghĩ không thông, làm ra chuyện gì đó kích động, nên muốn làm em ấy sớm yên tâm. Nhưng vậy chị em bọn em mới có thể hòa thuận với nhau được.”
Một nụ cười mỉa mai lướt qua bên môi Lục Lãnh Phong.
Tâm tư của Hy Nguyệt còn lâu mới đặt vào chuyện tranh giành ghen tuông, cô rất tâm cơ, dốc toàn lực tìm ngôi nhà tiếp theo.
“Đừng nghĩ quá nhiều, cô ta không có cái gan này.”
Nhưng Hy Mộng Lan lại không nghĩ như vậy, theo cô ta thấy Hy Nguyệt lúc nào cũng muốn đuổi cô ta đi.
Lục Lãnh Phong là ước mơ của chín trăm triệu cô gái trên thế giới này, ai mà không muốn gả cho anh, làm mợ chủ của nhà họ Lục chứ?
Nếu như không phải ông nội dũng cảm quên mình, làm lợi cho con cháu, mười đời nhà Họ Hy cũng đừng nghĩ có thể làm thông gia với nhà họ Lục.
Hy Nguyệt có chết cũng sẽ bám lấy vị trí này, sẽ không ngoan ngoãn cút xuống.
“Lãnh Phong, anh không hiểu Hy Nguyệt, em sống cùng em ấy từ nhỏ đến lớn, em ấy có tính gì, em quá hiểu rồi. Em ấy mà xúc động, thì chuyện gì cũng có thể làm được. Lúc trước khi bọn em còn ở nhà bà nội, em ấy thích một bé chó của nhà hàng xóm, nhà hàng xóm không cho em ấy chơi, em ấy liền trộm mất chó của nhà hàng xóm, giấu trong vali. Hàng xóm đến tìm, em ấy có chết cũng không thừa nhận mình trộm, kết quả bé chó bị chết ngạt trong vali. Em ấy sợ bị người nhà mắng, nên giấu thi thể của bé chó vào trong tủ của em, để mọi người đều cho rằng là em trộm. Em biết mình là chị gái, nên bảo vệ em gái, phải gánh tội thay cho em ấy, nên em bị trách tội, nhốt vào phòng đen.”
Cô ta không tiếc sức lực dội nước bẩn lên người Hy Nguyệt.
Thật ra chuyện này chính là do cô ta làm, người bị hãm hại chính là Hy Nguyệt, bị nhốt vào phòng đen cũng chính là Hy Nguyệt.
Đồ ngu ngốc đó, chính là một vật tế.
Lục Lãnh Phong đung đưa tách trà trong tay, nhìn một mảnh trà nổi trên mặt nước, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
“Nếu như cô thật sự khẩn trương như vậy, có thể tự mình đề nghị.”
“Đề nghị với mẹ sao? Mẹ sẽ đồng ý sao?” Cô ta chớp chớp mắt.