Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 466


Chương 473

Lục Lãnh Phong nâng cằm cô ta lên, ánh mắt lạnh lẽo như một con dao lạnh băng lướt trên gò má loang lổ nước mắt của cô ta: “”Người cô có thể dựa vào chỉ có tôi, không phải là một cái phôi thai, hiểu chưa? Chỉ cần cô ngoan ngoãn, liền có thể ở lại bên cạnh tôi, nếu không thì đến cơ hội lăn về Giang Thành cũng không có đâu.””

Nói xong, anh lưu lại một phòng khí lạnh, đi ra ngoài.

Hy Mộng Lan xụi lơ trên giường, toàn thân run rẩy, toàn bộ kɧoáı ©ảʍ thắng lợi vừa rồi đều biến mất.

Cô ta không có chiến thắng Hy Nguyệt.

Lục Lãnh Phong đối với Hy Nguyệt lạnh lùng vô tình, đối với cô ta cũng là không ấm không nóng.

Hiện tại chỉ mong động tác của Lục Kiều Sam nhanh một chút, nhanh chóng đánh chết Hy Nguyệt, diệt trừ hậu họa.

Trong sân, Lục Kiều Sam cầm thanh sắt đánh xuống vài cái, nhưng đều bị Hy Nguyệt tránh được.

Dì Mai và người giúp việc ở bên cạnh muốn ngăn lại, nhưng cô ta giống như đang phát điên, gặp người liền đánh, không có ai dám lại gần.

Cô ta biết cần bắt lấy cơ hội, chỉ cần đánh trúng một gậy, Hy Nguyệt liền xong đời, uy hϊếp của cô ta liền có thể triệt để giải trừ.

Hy Nguyệt muốn chạy ra đằng sau gốc cây to trốn, không để ý dưới chân, bị vấp mạnh vào một nhánh rễ cây.

Cô mất đi thăng bằng, lảo đảo vài bước, ngã về phía trước.

Ngay tại khoảnh khắc mà cô sắp ngã xuống, một đôi tay kiên cố đỡ lấy cô, cho cô một cái ôm ấm áp và an toàn.

Đôi mắt của Lục Kiều Sam đỏ ngầu, giống như “”gϊếŧ”” đỏ cả mắt, con ngươi bùng ra ngọn lửa điên cuồng: “”Đồ khốn không cần mặt mũi, tôi đánh cho cô da tróc thịt bong.””

Cô ta bất chấp giơ thanh sắt lên đánh về phía Hy Nguyệt.

Có bà Lục che chở, cưng chiều, cô ta làm việc đều không kiêng nể gì, thậm chí là làm chết người, bà Lục cũng sẽ nghĩ cách thay cô ta che đậy, cho nên cô ta không sợ gì cả.

Hơn nữa, Lục Lãnh Phong lại không thích Hy Nguyệt, giữ lại cũng chỉ để phát tiết du͙© vọиɠ, nuôi như thú cưng mà thôi.

Đánh chết Hy Nguyệt, anh nhiều nhất cũng chỉ nổi giận một chút, nếu như lại muốn đánh cô ta, cô ta liền trốn phía sau mẹ, mẹ chắc chắn sẽ che chở cô ta, anh không làm gì được cô ta.

Thanh sắt không rơi xuống được nữa, bị Tần Nhân Thiên bắt lấy ở giữa không trung. Anh ta có thể cảm nhận được sức nặng của thanh sắt, mặc dù không phải rất nặng, nhưng được làm bằng sắt, đánh vào trên người, đến xương cũng bị gãy.

Anh ta không thể tưởng tượng nổi, nếu như mình đến muộn một bước, Hy Nguyệt sẽ như thế nào?

“”Lục Kiều Sam, con chó điên cô, cô có bệnh rồi, nhanh chóng đi chữa bệnh đi.””

Anh ta nổi giận đoạt lại thanh sắt.

Lục Kiều Sam giận đến run người, đều sắp điên rồi.

Cô ta thiếu chút nữa đã đánh chết được Hy Nguyệt rồi, thế nào lại xuất hiện người ngáng đường vậy.

“”Nhân Thiên, em đang thanh lý môn hộ, anh không cần che chở cho cô ta. Anh không biết cô ta có bao nhiêu ác độc đâu, vậy mà lại đẩy Mộng Lan rơi xuống nước, muốn dìm chết cô ấy và đứa nhỏ trong bụng. Loại phụ nữ lòng dạ độc ác, âm hiểm giả dối này, em cần thiết phải thay nhà họ Lục diệt trừ.””

“”Tôi thấy người cần phải diệt trừ là kẻ điên như cô. Lục Lãnh Phong còn chưa nói gì, cô có tư cách gì làm việc này? Đừng nghĩ rằng tôi không biết tâm tư của cô, cô chỉ là mượn đề tài để làm chuyện mình muốn mà thôi.”

Tần Nhân Thiên lòng đầy phẫn nộ, thật muốn bóp chết người phụ nữ kiêu ngạo bướng bỉnh này.