Lục Kiều Sam nói với cô ta rằng sở dĩ Hy Nguyệt không bị bỏ là vì cô không có lỗi gì cả, chỉ có con dâu có lỗi với nhà họ Lục mới có thể bị đuổi ra ngoài.
Cô ta đang nghĩ cách làm cho Hy Nguyệt phạm sai lầm, cơ hội liền đưa đến cửa.
Nếu như muốn nói Hy Nguyệt muốn câu kết với anh ta, thì chứng cứ cũng không cần tìm.
“Trời ạ, Hy Nguyệt, sao chồng chưa cưới của Kiều Sam lại giống Thời Thạch người em yêu nhất như đúc vậy? Em không nghĩ anh ấy là Thời Thạch chứ?” Cô ta cố tình cao giọng để mọi người bên trong có thể nghe thấy.
Lục Kiều Sam từ bên trong chạy ra, dường như đã tìm ra lý do: “Tôi nói Hy Nguyệt thông đồng với Nhân Thiên mà mọi người cứ không tin tôi, còn cho là tôi nghi thần nghi quỷ. Bây giờ đã có bằng chứng xác thực. Cô ta coi Nhân Thiên là bạn trai cũ, nên đã trăm phương ngàn kế dụ dỗ anh ấy.”
Tần Nhân Thiên trừng mắt nhìn Hy Mộng Lan: “Mắt cô có vấn đề, tôi đẹp trai như vậy làm sao có người giống tôi được?”
Câu trả lời khá hóm hỉnh.
Hy Nguyệt bật cười, cô biết mình càng thả lỏng thì càng có thể giải quyết nguy cơ: “Anh à, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã nghĩ anh có chút giống bạn của em. Nhưng nhìn kỹ lại thì không phải như vậy đâu. Hai người bất kể là ngũ quan, vóc dáng hay làn da, đặc biệt là về tính cách đều có rất nhiều sự khác biệt.”
Một tia lạnh lùng nguy hiểm lóe lên trong mắt Hy Mộng Lan: “Hy Nguyệt, trước đây em và Thời Thạch yêu nhau chết đi sống lại, còn muốn minh hôn. Chị cảm động đến mức sắp khóc. Chị nhớ em đã thề trước mộ của Thời Thạch là cả đời này sẽ không lấy chồng, cả đời này chỉ ở bên anh ta, không ngờ chỉ sau ba năm, em lại tái hôn. Có điều Thời Thạch với em là thanh mai trúc mã, anh ta đối với em nhất định là không ai có thể thay thế.”
Cô ta cố ý dùng từ “tái hôn” để hại Hy Nguyệt, để Lục Lãnh Phong biết cô ấy chỉ là đồ cũ bị người khác dùng, không giống cô ta “thuần khiết hoàn mỹ”.
Trong lòng Lục Lãnh Phong có một ngọn lửa vô danh, cảm thấy vô số viên đạn đang đánh vào điểm yếu.
Với anh mọi lời cô ta nói đều là sự thật.
Hy Nguyệt gả cho anh chính là một thân xác bẩn thỉu, ngoài ra không có thứ gì khác.
Tần Nhân Thiên bước đến chỗ Hy Mộng Lan: “Cô đúng là một cô gái nhiều mưu mô, từng chữ đều là hắt nước bẩn lên em gái tôi.”
“Tôi không có, anh hiểu lầm tôi, tôi chỉ nói sự thật. Hy Nguyệt là em gái của tôi, tại sao tôi lại hắt nước bẩn lên người em ấy?”
Lục Lãnh Phong ôm vai cô ta và vỗ nhẹ, như để an ủi cô ta.
Hy Nguyệt theo bản năng nghiêng đầu, hình ảnh này rất chói mắt, rất đau lòng.
Anh chỉ có thể dịu dàng như vậy với Hy Mộng Lan, không bao giờ như thế với cô.
“Trong nhà có quá nhiều phụ nữ, cuối cùng cũng sẽ đấu đá nhau. Có người thích diễn Lâm Đại Ngọc đau khổ vì tình, vậy hãy để cô ấy diễn là được rồi. Không sao cả.” Cô nhìn Tần Nhân Thiên muốn cười với anh ta, nhưng nụ cười chưa thành hình đã biến mất ở khóe miệng, dường như bị gió lạnh thổi bay.
Tần Nhân Thiên cảm thấy đau khổ vô cùng, nếu là cô, anh ta nhất định sẽ ôm cô vào lòng, không bao giờ để cô bị ai ức hϊếp.
“Hy Nguyệt, nếu em cần luật sư thì cứ đến gặp anh. Anh nhất định sẽ mời luật sư giỏi nhất thế giới giúp em làm thủ tục ly hôn.”
“Cảm ơn anh, thứ em thiếu chính là luật sư.” Cô nhếch khóe miệng cứng ngắc, cuối cùng nặn ra một nụ cười.