Anh đóng sầm cửa lại với một lực lớn, “rầm” một tiếng, cả ngôi nhà dường như rung chuyển, giống như một trận động đất mười hai độ richter.
Cô cảm giác mình như một tượng đất gần sắp bị vỡ vụn, vỡ thành từng mảnh, không thể hợp lại được nữa.
Lục Lãnh Phong nổi giận đùng đùng lao vào phòng tập thể thao, đấm nhừ cả năm bao cát, nhưng cũng không đủ để trút giận.
Người phụ nữ này hoàn toàn không để anh vào mắt, thật sự ngang bướng khó thuần.
Anh không tin mình không thể chinh phục được cô.
Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô phải nằm bò dưới chân anh như những chú cún con, quỳ gối, liếʍ láp và cầu xin.
Đêm nay là một ngày trăng tròn.
Sau một hồi xem ti vi, Hy Nguyệt đi dạo trong vườn, không ngờ lại tình cờ gặp Hy Mộng Lan.
“Hy Nguyệt, cô có thể nói thật cho tôi biết, có phải cô chưa bao giờ định ly hôn, rời khỏi nhà họ Lục chỉ là để báo động mọi người, để kêu oan và đuổi tôi ra ngoài đúng không?”
Hy Nguyệt khịt mũi, cảm thấy rất buồn cười: “Hy Mộng Lan, chị cứ vội vã muốn thượng vị như vậy sao?”
Mặt Hy Mộng Lan không hề thay đổi, giả vờ hiền lành, có chút xấu hổ, ở đây không có ai khác, cô ta không muốn giả vờ.
“Đây vốn là vị trí của tôi. Nếu không phải cô dùng âm mưu quỷ kế, dùng thông tin giả mạo hù dọa tôi thì tôi sẽ không đào hôn.”
Hy Nguyệt sững sờ, chợt nhận ra mình bị đội một cái nồi: “Chị cho rằng tôi gửi tư liệu sao? Thời gian đó tôi rảnh rỗi đi thành phố Long Minh gửi chuyển phát nhanh cho chị sao? Nếu tôi thật sự muốn làm bà chủ nhà giàu thì trước đây khi mẹ chị xích mích, tôi cũng sẽ không nhường cho chị.”
Hy Mộng Lan hoàn toàn không tin lời cô nói, trong mắt đầy hận ý: “Đương nhiên là cô sẽ không thừa nhận. Nếu cô nhận tội thì cô sẽ bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài.”
“Tôi cây ngay không sợ chết đứng, chị không uy hϊếp được tôi. Còn một điều nữa, chị cũng biết rõ là người không chịu ly hôn không phải là tôi, mà chính là Lục Lãnh Phong. Tôi đã ký vào thỏa thuận và đã dọn ra ngoài, là chính Lục Lãnh Phong là người đã xé thỏa thuận, ép tôi phải trở về.”
Cô gãi đúng chỗ ngứa, từng lời từng chữ đâm như một viên đạn vào người Hy Mộng Lan.
Cô ta quả thật đã tận mắt chứng kiến
Lục Lãnh Phong xé bỏ thỏa thuận.
Tại sao anh lại làm vậy?
Lẽ nào anh vẫn luyến tiếc Hy Nguyệt sao?
“Lãnh Phong yêu tôi, chính miệng anh ấy nói anh ấy không thương cô, anh ấy nhất định bị áp lực gia đình nên mới không ly hôn.”
Cô ta không thể để Hy Nguyệt tự hào, cô ta phải hung hăng đả kích cô, đảm bảo rằng mình luôn ở vị trí cao hơn mới được.
Hy Nguyệt quả thực bị đả kích một chút, nhưng đây là chuyện cô đã biết từ lâu, cô cũng không kinh ngạc.
Cô biết rất rõ rằng Hy Mộng Lan đang thị uy với cô, cô không thể bị cô ta đè ép, nếu không sau này cô sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.
“Tôi nghĩ chưa chắc. Nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, mọi trở ngại đều là mây bay. Do dự chỉ có thể nói đó không phải là tình yêu đích thực.”
Khóe miệng Hy Mộng Lan như bị đâm thủng, co giật dữ dội, lời này đâm thẳng vào trái tim cô ta.