“Hy Nguyệt, chúng ta dù sao cũng là người một nhà, không thể tự gϊếŧ lẫn nhau, cô đừng giả bộ hồ đồ với tôi. Bố tôi đã đi tìm một người quen. Bọn họ nói chuyện của mẹ tôi không làm được vì đây là chỉ thị ở trên, phải nghiêm trị, cho nên mới phán quyết ba tháng, bằng không đã sớm thả ra.”
Hy Nguyệt chấn động kịch liệt: “Thôi xong rồi, chắc chắn là mẹ chị đã đến chỗ làm của bố tôi làm ầm ĩ, đắc tội với mấy người lãnh đạo, cho nên bọn họ báo cảnh sát bắt mẹ chị. Chắc cô phải quay trở về bảo bố chị nhanh chóng đi đến chỗ làm của bố tôi xin lỗi họ, mong họ tha thứ”
Hy Mộng Lan tức giận đến cả trái tim cũng đau, Hy Nguyệt thật sự biết giả vờ, rõ ràng chính là cô ta làm, còn cùng cô nói mấy lời linh tinh, đánh trống lảng.
Hy Mộng Lan chỉ muốn gạt Hy Nguyệt ra khỏi nhà họ Lục không nhớ những người ở Giang Thành lại không muốn nể mặt.
“Hy Nguyệt, tôi coi cô là em gái ruột thịt, cô có thể đừng đùa giỡn với tôi không, tôi biết chuyện này là do cô làm.” Cô trước tiên có thể nói với họ tha cho mẹ tôi trước, rồi mọi chuyện có thể nói sau.
Hy Nguyệt hít sâu một hơi, nếu cô ta đã nghĩ chính cô làm ra chuyện này thì cô cũng không còn có thể làm gì khác.
“Chị, sao chị lại cho rằng tôi có thể giải quyết chuyện này, chị nghĩ rằng tôi có khả năng đó sao?”
“Cô bây giờ không phải là con bé hoang dã trước kia, giờ cô là con dâu nhà họ Lục, chỉ cần một điện thoại của cô là bọn họ có thể tha cho mẹ tôi” Hy Mộng Lan bĩu môi.
“Tôi gọi cho ai, tôi không biết ai cả. Ta chỉ là một dân bình thường, cho dù gả đến nhà họ Lục, thì tôi cũng chỉ là một người dân thương. Tôi có thể gọi cho ai đó sao?”Hy Nguyệt khó hiểu mà nói.
Hy Mộng Lan nhìn bộ dáng của cô lúc này trong lòng có chút nóng nảy, cũng có chút hoang mang. Đây là Hy Nguyệt đang diễn kịch hay sao?
“Thật sự không phải là cô làm?”
“Tôi thề, tôi vốn định hôm nay trở về, nhưng Lãnh Phong không cho tôi về. Nói nếu hôm nay bác còn làm ẫm ĩ, thì tôi mới có thể trở về”. Cô dựng thẳng bàn tay, cực kỳ nghiêm túc thề thốt.
Hy Mộng Lan không chớp mắt nhìn cô, muốn xem cô có dấu hiệu nói dối hay không, nhưng cô tựa hồ vẻ mặt thẳng thắn: “Chuyện này Lục Lãnh Phong biết?”
“Biết, tôi phải xin nghỉ phép với anh ấy, cho nên phải nói cho anh ấy biết.” Hy Nguyệt gật đầu.
Hy Mộng Lan chấn động, một cỗ khí lạnh kèm theo mất mát mãnh liệt quét qua người.
Chẳng lẽ là Lục Lãnh Phong làm sao?
Tốt xấu gì cô cũng là vị hôn thê trước đây của anh, chẳng lẽ anh ngay cả một chút tình cảm cũng không để tâm?
Trong lúc đang nghĩ, một đạo lửa giận từ l*иg ngực bay lên não. Chuyện này chắc chắn là do Hy Nguyệt, cô ta khẳng định đã ở trước mặt Lục Lãnh Phong nói xấu cô, khiến ấn tượng của Lục Lãnh Phong đối với cô trở nên không tốt.
Cho nên, anh ấy mới có thể thản nhiên đối xử lạnh lùng với cô.
Hy Mộng Lan nuốt nước miếng, cố gắng nuốt xuống nỗi tức giận trong lòng, vẫn duy trì hình tượng bình tĩnh, nhu nhược.
“Có thể là Lục Lãnh Phong làm hay không?”
Hy Nguyệt sửng sốt, khoát tay: “Không có khả năng, Lục Lãnh Phong mới không rảnh đi quản chuyện nhà chúng ta đâu.”