Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 325


Chương 325

“Hy Nguyệt, cô chẳng đắc ý được bao lâu đâu, cô chỉ là một vật thay thế, tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi. Hiện giờ chị Họ Hy Mộng Lan của cô trở về rồi, cô mau chóng cuốn xéo đi.” Tiêu Ánh Minh cười ha ha hai tiếng, biểu đạt niềm vui vì mình đã trả thù thành công.

Đáng tiếc là niềm vui này chỉ duy trì được vài giây đồng hồ đã bị lời nói của Hy Nguyệt đập vỡ nát.

“Tôi xéo đi thì vẫn còn Hy Mộng Lan chiếm vị trí đó, làm thế nào cũng không tới lượt của cô đâu. Cô cố gắng hết sức như thế, kết quả cuối cùng lại trở thành giúp người khác giành vị trí mà mình muốn có, rốt cuộc cô đang hả hê vì cái gì vậy?”

Lời này nói trúng tim đen của Tiêu Ánh Minh. Cô ta giống như một quả bóng bị đâm thủng, xì hơi ngay lập tức.

Đột nhiên có một loại cảm giác tự lấy đá đập lên chân mình.

Hy Nguyệt là tình địch của cô ta, chẳng lẽ Hy Mộng Lan không phải sao?

Cô ta gọi Hy Mộng Lan trở về, chẳng khác nào tạo ra hai tình địch cho bản thân.

Vốn dĩ còn cho rằng bọn họ sẽ tự gϊếŧ lẫn nhau, để cô ta có thể làm ngư ông đắc lợi, không ngờ rằng sức chiến đấu của Hy Nguyệt yếu như thế này, mới đấu một hiệp đã thua trận.

“Cô định ngồi yên chờ chết, không nỗ lực chiến đầu cho bản thân sao?” Cô ta muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút, phải khiến Hy Nguyệt dấy lên tinh thần chiến đấu một lần nữa mới được.

“Quyền quyết định nằm trong tay Lục Lãnh Phong, không nằm trong tay tôi, tôi có tranh giành cũng vô ích.” Hy Nguyệt nhún vai.

“Cho dù cô chỉ là vật thay thế, nhưng cô đã được công nhận rồi mà. Ở trên mặt pháp luật, cô là vợ của Lục Lãnh Phong. Cô sợ cái gì?” Tiêu Ánh Minh nói.

“Chị ta có Lục Kiều Sam giúp đỡ, tôi không đấu nổi.” Hy Nguyệt nói bằng giọng điệu hèn nhát.

Tiêu Ánh Minh khẽ giật mình. Quả nhiên Hy Mộng Lan là một con ả bụng đầy mưu mô, nhanh như vậy đã bám được lên người Lục Kiều Sam rồi.

Nếu như muốn hai phe tự gϊếŧ lẫn nhau, vậy thì cả bên phải có thế lực ngang nhau mới thực hiện được.

Hy Nguyệt rõ ràng là một người yếu ớt, chẳng mấy chốc sẽ bị PK thua, cục diện như vậy không hề có chỗ tốt nào cho cô ta.

“Nể tình cô đáng thương như thế này, tôi có thể giúp cô một tay.”

“Không cần, cảm ơn. Tôi đã quyết định sẽ thuận theo tự nhiên, trở thành một người phụ nữ có chồng không màng gì cả.” Hy Nguyệt nhún vai, bước vào văn phòng.

“Đợi đến lúc bị người ta đuổi đi, cô có muốn giành lại cũng đã muộn rồi.” Tiêu Ánh Minh hừ nhẹ một tiếng.

Hy Nguyệt đúng là không biết tốt xấu, cũng may trong tay của cô ta còn có một con cờ khác, chỉ cần tìm được thời cơ phù hợp là có thể dùng.

Sau khi tan làm, vừa trở về nhà họ Lục, cô đã thấy Lục Kiều Sam vọt lên lầu ba giống như bị điên.

Hôm nay Lục Lãnh Phong ở nhà.

Cô ta đẩy cửa phòng làm việc ra, giận đùng đùng mắng: “Lục Lãnh Phong, em là đồ xấu xa mất hết tình người, không ngờ em lại thật sự làm vậy với chị!”

“Chị bị bệnh thật đấy hả!” Lục Lãnh Phong hừ nhẹ một tiếng.

Bà Lục nghe được giọng nói của cô ta, lập tức chạy tới, hỏi: “Kiều Sam, con đang làm gì vậy?”

“Mẹ!” Lục Kiều Sam nhào vào trong ngực của bà ta, oa oa khóc lớn: “Lục Lãnh Phong cho con mọc sừng, nó bảo sẽ đưa một người phụ nữ cho Tần Nhân Thiên, con tưởng đùa mà không ngờ nó lại làm thật. Con nhìn thấy rồi, bọn họ vừa gặp mặt nhau đã yêu nhau thắm thiết.”