Sáng hôm sau, hai người dậy từ sớm, hoạt động hôm nay là tham quan khu rừng trong công viên giải trí.
Rối ren hôm qua khiến cô rất mệt, Từ Tử Dương thấy cô như vậy liền xung phong giúp cô trông bọn trẻ, đám nhỏ cứ thế mà quấn lấy anh.
Có mấy giáo viên ngồi ở băng ghế dài, Đỗ Nhân Nhân cũng tới ngồi.
"Cô Đỗ, cô với chồng cô kết hôn cũng ba năm rồi, đến giờ anh ấy vẫn tốt với cô thế hả?" Cô giáo Trương hỏi thăm.
"Nào có!" Đỗ Nhân Nhân mỉm cười, lòng nghĩ đối tốt với cô chỉ là chuyện gần đây.
"Cô Đỗ, có chuyện này chắc cô không biết, các giáo viên nữ chúng tôi đều cảm thấy cô được gả cho người rất tốt, mẫu đàn ông dịu dàng lại biết săn sóc quả thật là người chồng lý tưởng."
Nghe cô Trương nói, Đỗ Nhân Nhân hơi mơ màng cô nhớ... Chỉ có hôm kết hôn Từ Tử Dương mới tiếp xúc với đồng nghiệp của cô, giữa họ chắc không có qua lại nhiều mới đúng.
Dù sao không lâu trước kia, chính cô còn thấy người chồng này xa lạ.
"Nhìn ánh mắt cô kìa, chắc là cô không biết. Tôi nói cô nghe, trước một tháng hai người kết hôn chồng cô có tới văn phòng giáo viên hai bà lần. Cô Trần dạy tiếng anh không phải thân với cô sao? Cô ấy bị chồng cô hỏi thăm nhiều nhất, chủ yếu là cô thích ăn gì, kiêng gì, có dị ứng gì không. Lúc ấy nghe cô nói hai người quen nhau qua mai mối, chúng tôi đều không tin, người qua mai mối sao lại quan tâm như vậy!"
Đỗ Nhân Nhân ngây ra, những việc này... Cô hoàn toàn không hề hay biết.
"Lúc hai người chưa kết hôn, tôi đã cảm thấy gả cho người đàn ông như vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc, anh ấy chắc chắn sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay, biết rõ cô thích điều gì."
Cô Trương vẫn còn lải nhải, mà tâm trạng cô đã bay đi xa.
Cẩn thận nghĩ lại, ba năm nay bảo Từ Tử Dương bình đạm thì đúng là bình đạm, nhưng những món anh nấu không có món nào cô không ăn được, hơn nữa khẩu vị còn rất hợp, ngay cả việc cô thích ăn gì, tuy chưa từng nhắc với anh nhưng hình như Từ Tử Dương vẫn biết toàn bộ.
Cô vốn tưởng khẩu vị hai người tương tự nhau, thì ra... Không phải.
Mà là Từ Tử Dương sớm đã biết sở thích của cô, cho nên nấu ăn hoàn toàn dựa vào khẩu vị của cô mà làm.
Đỗ Nhân Nhân chấn động, trái tim cứ như bị điện giật.
Cô từng cảm thấy cuộc sống bình thường ấy không hề thú vị, thì ra... Không hề buồn chán đến thế.
Thì ra người đàn ông này vẫn luôn lặng lẽ cẩn thận chăm sóc cô, chẳng qua là cô hồn nhiên không hề hay biết.
"Sao lại ngồi phơi nắng ở đây?" Cô còn chưa hoàn hồn, người đàn ông đã đi tới, đứng trước mặt giúp cô chắn nắng.
Cô vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Từ Tử Dương, mãi đến hôm nay cô mới phát hiện ánh mắt của người đàn ông này sáng như sao trên trời.
Bận rộn cả ngày, đêm nay không cần canh bọn nhỏ, chờ đến khi về lều trại, cô đã mệt muốn rã rời.
Thời tiết lạnh, cô vừa nằm xuống liền vùi đầu vào gối.
Phía sau bỗng có một bàn tay duỗi tới, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
"Không ngờ các em làm giáo viên lại vất vả như vậy, đúng là không dễ dàng." Câu nói ngoại trừ sủng nịch còn có sự đau lòng.
Bàn tay khớp xương rõ ràng ấn nhẹ lên huyệt vị của cô, giúp cô sảng khoái, không khỏi rên lên.
Thủ pháp quen thuộc làm cô nhớ lại hôm ở spa hôm đó.
"Ông xã, có phải anh từng học cách mát xa không?" Hai tai cô ửng đỏ, hi vọng như vậy có thể tự nhiên hơn một chút.
Từ Tử Dương giật mình, phát hiện cô gọi anh là ông xã.
"Sao lại hỏi vậy?"
"Không có gì? Chỉ là cảm thấy anh xoa bóp rất thoải mái, rất thả lỏng."
"Ừ... Từng học, khi ấy mới kết hôn... Phát hiện em có khi cần mang bài thi về sửa, rồi còn soạn bài, lúc đó... Mỗi lần bận rộn xong em đều tự xoa bóp bả vai bên trái của mình, cho nên anh học một chút, nghĩ là có lẽ sẽ giúp được em."
Trái tim Đỗ Nhân Nhân chợt ấm áp, cô biết anh đang nói thời điểm cô mới trở thành giáo viên, khi đó còn chưa quen với công việc, khá bận, có khi bận đến sứt đầu mẻ trán, anh thì chưa bao giờ nói gì.
Cô còn tưởng hai người đến với nhau nhờ làm mai, vốn dĩ không có cơ sở tình cảm, anh không quan tâm cô cũng không đáng trách.
Không ngờ, anh đều để trong lòng.
"Lúc đó anh thấy vai cổ em khó chịu, mỗi lần đều... Đều muốn xoa bóp cho em, nhưng lại không biết mở lời thế nào."
Thì ra người đàn ông này không hề như cô nghĩ, anh không phải không quan tâm cô, không để bụng cô, làm lơ với cô, mà ngược lại, chính vì quá quan tâm, quá để ý, cho nên không biết thể hiện thế nào.
Đơn giản thì sợ không tốt, giữa họ không chỉ không gần lại, có khi sẽ xa cách hơn.
Đầu ngón tay xoa bóp chỗ nhức mỏi, cô kêu ra tiếng: "Ưʍ... Thật thoải mái... Ưm, ông xã giỏi quá... A..."
Người đàn ông kéo tay cô lên, ấn huyệt vị từ cánh tay đến lòng bàn tay, cô theo đó mà yêu kiều rêи ɾỉ.
Mãi đến khi bàn tay đặt lên một chỗ phồng to.
"Làm sao đây? Ông xã cứng vì tiếng rên của em rồi."
Cô nhìn ánh mắt người đàn ông tràn ngập tình dụng, bỗng có muốn giúp anh thoải mái.
Tay đảo quanh qυყ đầυ, cô chậm rãi cởϊ qυầи người đàn ông ra, dùng miệng nhỏ ướŧ áŧ ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, chậm rãi ướŧ áŧ.
Từ Tử Dương được cô liếʍ đến nổi gân xanh trên cổ, thở dốc.
Để cô nuốt càng sâu, càng dùng sức, Từ Tử Dương ôm lấy đầu cô hơi lắc lư.
Tiểu huyệt đã ra nước, cô đặt tay người đàn ông lên vυ' mình, đầu lưỡi liếʍ láp qυყ đầυ, mắt mở to, ngẩng đầu đưa tình nhìn người đàn ông: "Ướt... Ngứa quá..."
Từ Tử Dương lập tức chui vào chăn.
Quần bị ném vào một góc, qυầи ɭóŧ còn treo ở mắt cả chân, ngón tay mân mê tiểu huyệt ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠.
Người đàn ông hôn cô, thở hổn hển: "Nhân Nhân... Anh không chịu nổi."
Làʍ t̠ìиɦ bên ngoài cùng sự mất kiểm soát của người đàn ông càng khiến cô đắm chìm trong du͙© vọиɠ, cô cũng muốn, ngoại trừ ngứa tiểu huyệt còn muốn được lấp đầy.
Cô ôm lấy người đàn ông, lẩm bẩm: "Ông xã... Thao em..."
Một tay nâng mông cô lên, côn ŧᏂịŧ cứ cắm vào như vậy.
Ổ chăn phập phồng liên tục, trời đêm đầy sao, người đàn ông không làm gì nhiều, chỉ có cắm vào mãnh liệt, mỗi lần đều khiến cô sướиɠ như bị điện giật. Anh hôn cô, nuốt hết tất cả tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng khóc.
Khi côn ŧᏂịŧ thô cứng đâm vào chỗ sâu nhất, đưa cô lêи đỉиɦ của tìиɧ ɖu͙©, móng tay cô bấu vào lưng anh, vui thích cao trào nhộn nhạo trong đầu, tiểu huyệt co rút, lúc này cô mới thật sự hiểu yêu là gì.