Ông Xã, Từ Bỏ

Chương 31: Vật cứng ở ngay cửa huyệt

Di động liên tục đổ chuông, côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra mạnh mẽ trong cơ thể.

Tê dại từ hạ thể truyền tới khiến cô không muốn bắt máy, nhưng Từ Tử Dương đã đưa di động cho cô.

Lúc này cô mới biết là chủ nhiệm ở trường gọi tới.

"Anh rút ra đi!"

Cô hoảng loạn cầm di động, người đàn ông phía sau lại cúi người, một ngón tay lướt qua di động của cô, điện thoại được chuyển.

"Cô Đỗ đúng không? Tôi là chủ nhiệm Lưu."

Tiếng của đồng nghiệp từ điện thoại truyền tới, côn ŧᏂịŧ vẫn trêu đùa chôn sâu trong cơ thể cô.

"Chủ nhiệm? Sao thế?"

Cô cảm thấy giọng mình nhỏ tới mức không thể nghe thấy.

"Không có gì, chỉ là thấy cô sao vẫn chưa online. Không phải 10h hôm nay mọi người có cuộc họp online sao?"

Cô cầm di động nhìn thoáng qua, hiện giờ là 10h02 rồi.

Vừa rồi động tĩnh từ phòng làm việc khiến cô quên mất buổi họp.

"Chủ nhiệm, tôi biết rồi, khi nãy mạng nhà tôi gặp chút vấn đề, năm phút nữa tôi sẽ lên, ưʍ..."

Côn ŧᏂịŧ trong tiểu huyệt đột nhiên đâm sâu vào khiến cô vừa ngứa vừa khó chịu, chảy càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

"Cô Đỗ sao vậy?"

"Không có gì... Khi nãy có con bọ bay qua, giật mình thôi."

Cô cố gắng thở đều, không muốn để người ta nghe ra chuyện gì đang tiếp diễn.

Nhưng côn ŧᏂịŧ trong cơ thể và bàn tay đang trêu chọc âm đế khiến cô thở dốc không thôi.

"Ưʍ... Chào chủ nhiệm, năm phút nữa tôi sẽ online."

"A!"

Vừa cúp máy, Từ Tử Dương liền véo eo cô, mạnh mẽ ra vào.

Côn ŧᏂịŧ đột nhiên cắm vào chỗ sâu nhất khiến cô tê dại.

"Ưʍ... Đừng... A... Em phải họp."

Kɧoáı ©ảʍ từ tiểu huyệt lan tới khiến cô chỉ có thể phát ra những âm thanh đứt quãng.

Côn ŧᏂịŧ liên tục cắm vào rút ra trong tiểu huyệt, Đỗ Nhân Nhân lắc lư theo nhịp, kɧoáı ©ảʍ không ngừng dâng lên, mắt thấy sắp nghênh đón cao trào đầu tiên...

Thì một tiếng "Ba", Từ Tử Dương rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài.

Cô xoắn mông, muốn côn ŧᏂịŧ lại cắm vào.

"Bang" Hai bàn tay đánh vào bờ mông trắng nõn của cô.

"Năm phút rồi, không phải em cần họp sao?" Giọng nói trầm thấp nghẹn ngào tràn ngập du͙© vọиɠ và đùa bỡn.

Khi cô quay đầu trừng mắt nhìn Từ Tử Dương, gương mặt đỏ bừng thở hổn hển, ánh mắt chỉ có tìиɧ ɖu͙©.

Từ Tử Dương cầm chiếc áo cô treo trong phòng làm việc mặc vào cho cô, giúp cô thắt từng nút thắt.

Lúc giúp cô chỉnh lại tóc tai, anh còn cười xấu: "Phải chỉnh chu một chút mới không bị phát hiện chuyện vừa rồi."

Bị Từ Tử Dương đè trên bàn làm việc, cô vẫn chưa hoàn hồn từ tình triều khi nãy.

Đỗ Nhân Nhân lắc đầu, ép bản thân phải tỉnh táo lại.

Khi vào cuộc họp, cô thấy có rất nhiều đồng nghiệp đang đợi.

Cô tự nhéo đùi mình, bắt đầu chuyên chú nghe đồng nghiệp thảo luận về công việc của học kỳ sau, mỗi thầy cô trong trường đều phải mô tả ngắn gọn kế hoạch của mình trong năm phút, cô vừa lấy giấy bút phác thảo, chờ đến lượt, cô cũng dõng dạc trình bày.

Nói được một phút, một bàn tay to đột nhiên từ dưới bàn làm việc chui vào váy ngủ, kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống đầu gối.

Cô giật mình, nửa người bên trên xuất hiện trong cuộc họp lại không dám lộn xộn, chỉ biết kẹp chặt hai chân.

Nhưng sức của phụ nữ đương nhiên không thắng nổi đàn ông.

Bàn tay kia giữ chặt đầu gối cô, dễ dàng khiến hai chân cô mở rộng, tiểu huyệt còn chảy dâʍ ŧᏂủy̠ tiếp xúc với không khí co rút một chút, ngay sau đó một vật cứng ở ngay cửa huyệt của cô.