Ông Xã, Từ Bỏ

Chương 12: Tiểu muội muội…Để đại ca ca cắm tiểu huyệt của em (H)

“Đừng tức giận được không… Chỗ đó thực sự không có người khác tiến vào, nơi đó vốn dĩ đúng là bể nữ, là anh bảo người gọi điện cho khách sạn, bảo bọn họ đặc biệt thuê cả chỗ đó.”

“Sẽ không có người khác tiến vào… Anh đâu nỡ…”

“Nhân Nhân đừng tức giận… Anh để em đánh được không.”

Từ Tử Dương ở phía sau vừa dỗ vừa cầu xin, Đỗ Nhân Nhân không muốn liếc mắt nhìn anh một cái.

Cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, tuy rằng… Vừa rồi thực sự có kɧoáı ©ảʍ rất mạnh.

Nhưng mà Từ Tử Dương không thể làm như vậy!

Nghĩ tới vừa rồi cô sốt ruột tới mức khóc ra thì rất tức giận, nghĩ tới cô bị làm khóc thì càng xấu hổ.

Ngày hôm qua cho tới hôm nay, cô đều thực sự không quen biết người đàn ông trước mặt.

Ông xã của cô, Từ Tử Dương, không phải rất lạnh lùng và chất phác sao?

Rốt cuộc người phúc hắc lại cuồng sắc tình trước mắt là ai?

Cô nhớ rõ những lần làm trước đây, lần nào anh cũng nhẹ nhàng lại chậm rãi, chỉ khi tới lúc cuối sẽ tăng nhanh tốc độ đẩy hông.

“Em không muốn nói chuyện với anh!”

“Hôm nay anh ngủ phòng ngoài, nếu anh không muốn thì em ngủ!”

Sau khi Đỗ Nhân Nhân nói xong, lập tức xoay người đi tới phòng ngủ.

Mà một đôi tay đột nhiên ôm lấy cô.

“Tiểu muội muội… Để đại ca ca cắm tao huyệt của em có được không?”

Giọng nói của người đàn ông sát bên tai, trầm thấp gợi cảm, mà giọng điệu đó… Quen thuộc như thế.

Quen thuộc ở sâu trong ký ức.

Không… Không có khả năng… Cả thế giới này, chỉ có người kia mới nói chuyện với mình như vậy.

Cô còn nhớ rõ… Đó là nghỉ hè khi cô thi xong đại học.

Trước đây, cô còn rất thưởng thức bạn ngồi cùng bàn, cô vốn cho rằng người nọ cũng có chút ý với cô.

Nhưng thân là học sinh lớp 12, chuyện cần phải làm là chăm chỉ học tập.

Kết quả không ngờ tới, tốt nghiệp cấp 3, bạn thân của cô lại ngủ với bạn cùng bàn cô.

Cô cảm thấy phẫn nộ, bị phản bội, còn rất khó chịu.

Khi đó cha mẹ cô về quê một tháng, trong ngôi nhà trống vắng chỉ còn mình cô.

Vì thế cô làm chuyện khác người nhất, cô lên mạng tìm người chat sεメ.

Khi đăng ký tên, cô không biết lấy ID là gì nên lấy “tiểu muội muội”.

Có rất nhiều người mời chat, khi ấy cô là xử nữ, không nhớ rõ ngày đó nhận được bao nhiêu ảnh JJ.

Sau đó có người nhắn tin cho cô, ID của người kia là “đại ca ca”.

Tin nhắn gửi tới là:

“Tiểu muội muội còn nhỏ tuổi, có cần đại ca ca dạy em không?”

Trong lúc hoảng hốt, cô nhắn tin đáp lại: Được.

Vì thế hai người trò chuyện với nhau, lần đầu tiên cô chat sεメ tin nhắn với anh.

Sau đó, hai người bọn họ gọi điện cho nhau.

Người nọ giống như cũng sợ bị nhận ra, giọng nói đặc biệt đè thấp… Mê người lại dụ hoặc.

Liên tục mấy đêm, bên kia đều gọi điện tới.

“Sờ núʍ ѵú nhỏ của em, núʍ ѵú nhỏ cứng đúng không… Để đại ca ca liếʍ một cái.”

Bên kia điện thoại truyền tới âm thanh nuốt, khiến cô không kìm nén nổi xoa hai hạt đậu nhỏ cứng rắn.

Mà theo hai người trò chuyện thường xuyên, càng ngày càng sắc tình.

Thậm chí đại ca ca còn hẹn xong một ngày, muốn ăn tiểu muội muội.

Khi tới hôm nay…

“Tiểu muội muội đợi bị đại ca ca thao, có phải đợi rất lâu không, hửm?”

“Tao huyệt đợi đến chảy nước rồi đúng không!”

“Đại ca ca xoa núʍ ѵú của em, cảm nhận được không? Núʍ ѵú nhỏ đều đã cứng lên.”

“Nắm lấy ngực em, ngực em thật mềm, thơm quá… Sờ xem côn ŧᏂịŧ của đại ca ca đều đã cứng.”

Theo anh nói, không ngừng xoa véo hai núʍ ѵú đã sớm đứng thẳng.

Mà xuống dưới tao ngứa càng thêm rõ ràng, núʍ ѵú truyền tới cảm giác tê dại, khiến cô không nhịn được khom bụng.

“Bàn tay tiến vào qυầи ɭóŧ em… Sờ tao huyệt.”

“Tao huyệt của tiểu muội muội ướt… Sờ hạt đậu nhỏ phía trên, có phải dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ hay không?”

“Nắm lấy hai mảnh thịt màu mỡ phía trên tao huyệt… Chạm vào hạt đậu nhỏ ở giữa.”

“Mau một chút… Mau một chút… Tao huyệt chảy nhiều nước một chút, để đại ca ca dùng côn ŧᏂịŧ thương tao huyệt của em.”

Những lời nói tán tỉnh kia, khiến cơ thể cô càng thêm hưng phấn, mà dâʍ ɖị©ɧ ở sâu trong cơ thể không ngừng chảy ra.

“Ô… A… Ô… Ừm.”

Ngón tay không ngừng trêu đùa hoa đế, trong cổ họng truyền ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

“Cởϊ qυầи lót của em… Tiểu tao huyệt thực ướt… Vừa liếʍ ngực của tiểu tao hóa, lại dùng đại qυყ đầυ cọ xát tao huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tao huyệt đều dính đầy lên qυყ đầυ.”

Mà chỗ khác càng truyền đến từng đợt tiếng nước phụt phụt, nghe giống như cô bị thao.

“Tiểu tao hóa… Cho ngón tay tới cửa huyệt, có cảm nhận được qυყ đầυ sắp cắm em hay không…”

“Sướиɠ không? Tiểu tao hóa… Đại côn ŧᏂịŧ thao tiểu tao huyệt của em… A… Thao tiểu tao hóa này…”

“Đừng quá dùng sức… Tao huyệt của tiểu muội muội ngứa cũng chịu đựng, chịu đựng đợi đại ca ca dùng côn ŧᏂịŧ thao em…”

Cô sờ đầu không tự chủ được ngửa ra sau, tay nhỏ vừa xoa núʍ ѵú mình, vừa không ngừng gảy trong tiểu huyệt, mà trên đùi, có treo một cái qυầи ɭóŧ.

“Tiểu tao huyệt thật mẫn cảm… Dâʍ ŧᏂủy̠ đều chảy tới côn ŧᏂịŧ.”

“Em nghe xem… Tao huyệt truyền ra bao nhiêu tiếng nước.”

Âm thanh phốc phốc không ngừng truyền đến, còn nghe thấy tiếng nước ngón tay xoa nơi tràn ngập dâʍ ŧᏂủy̠.

“Cắm vào đi… Cắm ngón tay vào trước… Tao huyệt chính là thiếu cắm.”

“Ô… A… Ô… Ừm…”

Cô nghe theo chỉ thị, vươn ngón giữa cắm vào cửa huyệt phấn nộn, đánh vòng vuốt ve mị thịt, chỉ cảm thấy phía dưới thật ướt… Cửa huyệt thật khít, mà thịt đậu bên ngoài đã sớm bị dòng nước ấm áp xối đầy… Vừa ướt vừa trơn.

“… Ô… Ừm… Quá… Thật chặt… Không chen vào lọt.”

Cô khép chặt hai chân, vừa rêи ɾỉ vừa nói, lý trí đã không còn sót lại gì.

“Mẹ kiếp! Đại ca ca tuyệt đối thao chết tiểu tao huyệt này của em… Ừm… Tê…”

Tiếng phốc phốc truyền ra càng lúc càng to.

“Chậm rãi cắm vào một chút, dùng ngón cái cọ xát hạt đậu nhỏ phía trên tao huyệt… Kêu ra đi.”

“A… Ô… Ừm…”

Đỗ Nhân Nhân dùng ngón cái xoa nắn âm đế nho nhỏ, âm thanh khảy cùng với tiếng nước rung động đan xen vào nhau. Cô vừa thở dốc, vừa nhắm chặt mắt, đôi môi hồng nhuận hơi mở ra, cả người tràn ngập trong tìиɧ ɖu͙©.

“Nghe được tiếng nước ở tiểu tao huyệt… Tiểu muội muội đúng là nhiều nước… Đại ca ca dùng côn ŧᏂịŧ dùng sức thao em.”

“Thao chết tao huyệt này của em… Côn ŧᏂịŧ thao vào… Ngực em bị thao lắc lư.”

“Phốc phốc phốc…”

Âm thanh thịt vỗ vào nhau càng lúc càng to, cô nhắm mắt lại, giống như người đàn ông kia thực sự đang thao cô.

“A… Ô… Ừm…” Khi âm đế mẫn cảm và tiểu huyệt lần lượt được xoa bóp mạnh, hai chân cô run lên, cảm thấy tê dại, theo âʍ đa͙σ co giật mà cao trào.

“Cao trào đúng không? Cao trào thì phải dùng miệng ngậm lấy tiểu tao huyệt của em, nuốt hết dâʍ ŧᏂủy̠ của em vào.”

“Tiểu muội muội… Để đại ca ca cắm tao huyệt của em được không?”

Cuối cùng những lời này, mỗi lần anh trêu đùa đều hỏi một lần.

Dùng, chính là giọng điệu vừa rồi của Từ Tử Dương!

Đỗ Nhân Nhân quay đầu lại, há miệng ngơ ngác nhìn Từ Tử Dương.

Hiện giờ cô còn chưa có biện pháp sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân… Sao có khả năng… Sao lại như thế?

“Nhân Nhân đừng tức giận… Bản thân em, đã bị lộ.”

“Khi đó chúng ta xem mắt thêm bạn, phần trích dẫn của em.”

“Mới đầu anh chỉ hoài nghi mà thôi, tuy em không nói nhiều, nhưng em nói chuyện có phần âm đuôi.”

Trích dẫn của cô? Trích dẫn? Cô nghĩ tới, trích dẫn của cô viết là “tình canh vũ độc, thì quang bất phụ.”

Cô từ ICQ vẫn luôn dùng trích dẫn này…

Người đàn ông ôm chặt lấy cô từ phía sau.

“Tiểu muội muội… Để đại ca ca cắm tao huyệt của em…”