Ông Xã, Từ Bỏ

Chương 5: Tiểu huyệt khít như vậy còn muốn một lần ăn hai Ꮯôn Ŧhịt̠ của đàn ông sao (H)

Nghe thấy âm thanh của chốt cửa, Đỗ Nhân Nhân bắt đầu điên cuồng giãy dụa, tiểu huyệt vì giãy dụa mà kẹp côn ŧᏂịŧ chặt hơn.

Mà nghe âm thanh, trái lại người đàn ông sau lưng lại càng dùng sức nhốt chặt cô.

“Tao hóa… Kẹp chặt như vậy, côn ŧᏂịŧ của ông đây bị em kẹp thiếu chút nữa bắn ra.”

Người đàn ông nghe thấy tiếng chuông cửa không chỉ không dừng tay, trái lại càng nhanh chóng cắm vào rút ra.

Mỗi lần đâm cô, cô đều cảm nhận được rõ hai viên phía dưới người đàn ông.

Đỗ Nhân Nhân cảm thấy mình lại sắp cao trào, sợ hãi kêu “ừm… ô ô… ừm… ô”.

Mà lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, Đỗ Nhân Nhân bị dọa tiểu huyệt kẹp chặt, cao trào.

“A… Tê… Mẹ kiếp!” Bên tai là tiếng thở dốc trầm thấp mà khàn khàn của người đàn ông.

Mà côn ŧᏂịŧ trong cơ thể vì đổi vị trí cắm sâu hơn mà tốc độ chậm lại, nhưng cái sau cắm sâu hơn cái trước, cô cảm thấy người đàn ông sắp thao nát cơ thể cô.

“Tiểu tao hóa bị ông đây thao tới cao trào, người ấn chuông cửa ở bên ngoài là ông xã em đúng không?”

“Có phải em đang nghĩ, ông xã em vừa mở cửa sẽ thấy em bị thao sướиɠ cỡ nào hay không?”

“Hửm? Trong lòng em muốn ông xã em nhìn thấy em bị người khác cắm đúng không? Có phải tao huyệt cảm thấy càng ngứa hay không?”

Người đàn ông đè eo cô, dùng lực mạnh hơn cắm sâu côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt cô. Cô có thể cảm nhận được mỗi khi người đàn ông rút côn ŧᏂịŧ ra chỉ để lại một qυყ đầυ, lại đâm sâu vào.

Mà lần sau còn đâm sâu hơn lần trước, tiểu huyệt của cô theo côn ŧᏂịŧ của người đàn ông ra vào chảy càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, còn có nhục bích bị cọ xát dâng lên tầng tầng kɧoáı ©ảʍ, tiểu huyệt vừa tê vừa ngứa, khiến cô gần như chân mềm nhũn.

Người đàn ông đột nhiên vươn tay còn lại đè lên âm đế sớm đã sưng đỏ nhanh chóng xoa nắn, mà côn ŧᏂịŧ trong cơ thể vẫn không ngừng nghiền áp.

Đỗ Nhân Nhân vừa mới cao trào không nhịn nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, cô chỉ cảm thấy toàn thân ngay cả ngón chân đều đang run rẩy.

“Ô… Ừm… Ô…”

“Xem ra không cần quay cho ông xã em xem…”

“Ông xã em vừa mở cửa sẽ thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ của em.”

Tiếng thịt va chạm càng lúc càng to, còn có tiếng nước phụt phụt, trong không khí tràn ngập mùi tanh giao hoan.

“Có phải ở ngoài cửa đều ngửi thấy mùi tao hay không, hửm?”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, ngón tay đè hạt đậu nhỏ của cô, không ngừng xoa bóp.

Cô đột nhiên lại nghe thấy tiếng then cửa chuyển động, trong lòng kinh hãi tiểu huyệt siết chặt hơn.

Mà người đàn ông đột nhiên xoay người cô lại, vòng eo áp xuống, cô bị bắt quỳ đối diện cửa như cɧó ©áϊ, mà côn ŧᏂịŧ của người đàn ông cắm vào từ phía sau. Người đàn ông cúi người, một tay nắm lấy ngực cô, một tay nắm lấy eo cô.

“Bộ ngực có phải rất ngứa, muốn người ta liếʍ hay không?”

“Ông đây chỉ sờ ngực tao huyệt càng ướt… Cắn ông đây rất sướиɠ.”

“Ông đây cứ cắm em như vậy, ông xã em vừa mở cửa, sẽ thấy em bị cắm ngực luôn lắc lư, sau đó là vẻ mặt sung sướиɠ.”

“Ô ô… Ừm… Ô.”

Tư thế cắm từ phía sau khiến côn ŧᏂịŧ cắm vào sâu hơn, lần nào cũng đâm tới chỗ thịt mềm kia, khiến cô không có cách nào kìm nén âm thanh trong miệng.

Người đàn ông càng lúc càng va chạm mạnh, khiến cô cảm thấy hồn mình sắp bị đâm bay, tiểu huyệt không tự chủ được kẹp chặt. Từng cái mãnh liệt cắm vào, cắm vào rút ra âm thanh dâʍ ŧᏂủy̠ quanh quẩn, kɧoáı ©ảʍ khẩn trương và tê dại lan tràn tứ chi cô.

“Thật ướt”, “thật khít”, “ông đây thao chết tiểu tao hóa em”.

Ngay sau đó hai tay người đàn ông nắm lấy eo cô, mạnh mẽ cắm làm.

Trong căn phòng hắc ám yên tĩnh tràn ngập âm thanh thịt đánh “bạch bạch bạch” và tiếng dâʍ ŧᏂủy̠.

Người đàn ông ra sức cắm vào rút ra, nam nữ tính giao phát ra âm thanh càng lúc càng to. Nếu lúc này qua cửa, nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, sẽ biết bên trong là một trận tình ái kịch liệt.

Then cửa đột nhiên không xoay, truyền tới tiếng bước chân, Từ Tử Dương ở đó… Anh nghe thấy được…

Hổ thẹn sợ hãi bị đánh nát không chịu nổi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn bộ cảm quan của Đỗ Nhân Nhân.

Mà lúc này người đàn ông bò lên trên người cô, một tay chống lên đất, một tay thì không ngừng gảy âm đế của cô.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai.

“Ông xã em nghe thấy âm thanh tao huyệt của em bị làm.”

“Vừa rồi anh ta nhất định ngửi được mùi tao, anh ta suy nghĩ, có phải nên vào làm em một trận hay không.”

“Lát nữa ông xã em vào cửa thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ này của em, nhất định lập tức cứng.”

“Nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ này của em, anh ta sẽ bảo ông đây vừa cắm em vừa sờ hạt đậu nhỏ của em như thế.”

“Sau đó ông xã em sẽ lấy côn ŧᏂịŧ của anh ta đặt vào miệng em, hai tay cùng sờ ngực em.”

“Sau đó tiểu huyệt của em bị ông đây cắm, cái miệng nhỏ phía trên ăn côn ŧᏂịŧ của ông xã em.”

“Đợi em dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầy mông và côn ŧᏂịŧ của ông đây.”

“Ông xã em sẽ lấy côn ŧᏂịŧ của mình cắm mạnh vào tao huyệt em dùng sức thao.”

“Tao huyệt bị hai người đàn ông làm cả đêm.”

Người đàn ông vừa nói, côn ŧᏂịŧ trong cơ thể lại càng làm mạnh hơn.

Đỗ Nhân Nhân nghe trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh Từ Tử Dương mở cửa… Sau đó hai người đàn ông cùng chơi cô, giống như cái miệng nhỏ của mình thực sự hàm chứa côn ŧᏂịŧ của Từ Tử Dương.

“Càng ướt, tao hóa, huyệt khít như vậy còn muốn một lần ăn côn ŧᏂịŧ của hai người đàn ông à?”

“Lát nữa ông xã em cắm em, ông đây sẽ ôm em từ phía sau, vừa nghịch ngực em, vừa cắm côn ŧᏂịŧ vào trong lỗ nhỏ phía sau.”

“Lỗ nhỏ kia có ai chơi chưa?”

“Lát nữa em một trước một sau bị hai côn ŧᏂịŧ làm, ngực vừa bị liếʍ vừa bị người đàn ông khác sờ, tao huyệt nhất định sướиɠ không chịu được.”

Người đàn ông vừa nói, côn ŧᏂịŧ vừa nhanh chóng đùa nghịch.

Đỗ Nhân Nhân chỉ cảm thấy tiểu huyệt kia đã không còn là của mình, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy càng nhiều, côn ŧᏂịŧ của người đàn ông lần nào cũng cắm tới chỗ ngứa của cô, tiếng nước phụt phụt càng lúc càng to, cô chỉ có thể vô thức phát ra tiếng “ừm… ô… ừm…”

Trong mơ hồ trái lại cô cảm thấy may mắn vì người đàn ông bịt miệng cô, như vậy cô mới không đến nỗi không kìm nén được phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ.

Hiện giờ cô thực sự cảm thấy nếu lát nữa Từ Tử Dương nhìn thấy… Nghĩ tới những hình ảnh mà người đàn ông nói, tiểu huyệt lại co giật mấy cái.

Mà người đàn ông ra sức rút ra cắm vào xong, Đỗ Nhân Nhân cảm thấy mình lại cao trào, cô vô thức vểnh mông thừa nhận vui thích càng sâu hơn. Sau khi cắm mạnh mấy chục cái, người đàn ông đột nhiên rút côn ŧᏂịŧ ra, bắn lên trên mông cô.

Cô hoảng hồn mấy giây, nhân lúc người đàn ông đang bắn không phòng bị đứng dậy muốn chạy về phía cửa, thì bị ôm chặt.

Chỉ nghe người đàn ông đột nhiên dùng giọng nói quen thuộc nói: “Đừng sợ! Là anh, Từ Tử Dương.”