Lại Qua Bảy Năm, Anh Có Còn Yêu Em?

Chương 1

Lúc yêu nhau được bảy năm, anh nói: Chúng ta kết hôn đi.

Cô rất vui vẻ, cho rằng mình chờ đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đạt được hạnh phúc. Nhưng mà cô không biết khi anh nói ra những lời này trong lòng thống khổ và rối rắm biết bao nhiêu.

Tất cả những gì của tình yêu ban đầu, cuối cùng phải thành hiện thực.

Lúc này anh đã chết lặng, đã không biết còn yêu cô hay không, nhưng cô vẫn yêu anh trước sau như một, cho rằng anh và cô giống nhau, đều yêu nhau.

Hôn lễ làm rất long trọng, cha mẹ cô mời tất cả các nhân vật nổi tiếng trong các giới. Trên bàn người thân bạn bè của nhà trai, cha mẹ ngồi đó chính là cô giúp anh bỏ tiền thuê đến.

Quần áo chỉnh tề, cách nói năng bất phàm, lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất quý tộc.

Nhưng mà anh rất thống khổ, bởi vì đây không phải cha mẹ mình. Cha mẹ anh lúc này thậm chí còn không biết anh đã kết hôn, cũng không biết con trai của mình thuê người đóng giả bọn họ.

Anh từng chống cự, nhưng không chịu nổi cha mẹ cô cường ngạnh, bọn họ nói: “Để cậu cưới con gái tôi đã là đại phúc phận của cậu, cậu còn có mặt mũi để cha mẹ nghèo kiết hủ lậu của cậu đến làm mất mặt chúng tôi ư?”

Làm con rể ở rể chẳng lẽ đến tôn nghiêm cũng không có sao?

Anh có chút mờ mịt, nhìn đại sảnh ăn uống linh đình, không phải là người anh quen biết, cô dâu mà anh quen biết chính là đang nói cười yến yến với khách mời.

Anh giống như người cô độc lưu lạc, bị trục xuất trong chính hôn lễ của mình.

Anh đột nhiên không biết mình làm như vậy cuối cùng là có đúng hay không, vì tình yêu chẳng lẽ thật sự đến tôn nghiêm của cha mẹ cũng không cần hay sao?

Trái tim đột nhiên đập gia tốc, anh đột nhiên muốn thoát khỏi tất cả, rời khỏi nơi này, đi tìm bầu trời thuộc về chính mình.

Lúc tiến hành hôn lễ, người chứng hôn hỏi anh: “Cậu nguyện ý cưới nữ sĩ bên cạnh mình làm vợ không?”

Nguyện ý không? Hay là không muốn?

Cưới cô chỉ là xuất phát từ trách nhiệm đi?

Anh trầm mặc, làm cho khách khứa rối loạn, trên gương mặt tinh xảo của cô từ bắt đầu tràn đầy chờ mong bắt đầu chậm rãi sụp đổ, cô nôn nóng dùng ánh mắt nhìn anh, trong mắt hoảng loạn và hoảng sợ.

“Tôi không muốn.” Anh nhẹ giọng nói ra, trong thời gian kia giống như đá rơi xuống giếng cổ, kích động ngàn tầng sóng cuộn.

Nội tâm của anh đột nhiên bình tĩnh lại, nói ra những lời này dường như làm anh gỡ gánh nặng ngàn cân xuống, để anh thở phào một hơi, không ai có thể hiểu được sự nhẹ nhàng trong lòng anh, bọn họ nhìn chằm chằm vào chính là anh làm cho nhà cô mất mặt. Có người vui vẻ cao hứng, có người tiếc hận thay bọn họ.

“Anh còn yêu em không?” Hai mắt cô đẫm lệ nhìn người đàn ông cô yêu bảy năm này, trong khoảnh khắc này đột nhiên cô cảm thấy anh chưa từng yêu cô.

Anh nhìn cô, không nói gì, yêu ư? Không yêu ư? Chính anh cũng không tìm được đáp án.

Trận phong ba kết hôn đã qua hơn tháng, bởi vì việc trong hôn lễ, cha mẹ cô mắng cô một trận, bởi vì chuyện này làm mất hết thể diện của bọn họ.

Cả ngày cô lấy nước mắt rửa mặt, trong lòng âm thầm chờ mong anh có thể đến tìm cô.

Nhưng mà cha mẹ cô ra lệnh, không cho bọn họ gặp lại nhau.

Mà anh cũng giống như biến mất trong không khí, bắt đầu từ ngày hôn lễ, không còn tin tức của anh.

Cứ như vậy mà trôi qua nửa năm, đột nhiên có hôm cô biết được từ chỗ bạn mình, anh đã rời khỏi thành phố này đến thành phố phương xa, đã kết hôn, ai cũng không có phương thức liên lạc của anh.

Người trong nhà thả cô ra, nhưng khi đứng ở đầu đường mà bọn họ đi qua, cô cũng không tìm thấy bất luận tung tích gì của anh.

Cô tuyệt vọng, tình cảm bảy năm dường như cứ hạ màn như vậy. Cô bắt đầu nghe theo quyết định của cha mẹ đi ra ngoài xem mắt, nhìn từng gương mặt xa lạ, cô biết cả đời này cô cũng sẽ không yêu nữa, như vậy thì kết hôn với ai, lại có quan hệ gì đâu?

Có lẽ kết hôn sinh con có thể làm cô quên anh đi.

Lúc cô kết hôn thật ra anh cũng lén đến. Anh cũng không rõ ràng mình ôm tâm tình gì mà đến đây. Anh nhìn cô mặc váy cưới, trang điểm mỹ lệ, lúc đi đến bên cạnh người đàn ông khác, trái tim lại bị bóp chặt một chút.

Không! Anh không yêu cô! Anh chính là nói như vậy với cô.

Nhưng trái tim không bình ổn nhảy lên, sự tức giận tràn ngập lại bùng nổ khi nhìn thấy cô hôn môi người đàn ông kia.

Anh bước ra một bước, rồi lại ngừng ở đó. Bởi vì anh khϊếp đảm, anh ở trong thành phố này chính là nhỏ bé như vậy, bước chân đã bước ra vẫn là thu lại, anh còn có mặt mũi đến tìm cô ư? Bọn họ không phải người của cùng thế giới.

Anh từng cho rằng hai người bọn họ sẽ vẫn luôn ở bên nhau, cô vì anh và chống đối với cha mẹ mình, thậm chí còn muốn vứt bỏ cuộc sống của chính mình, chỉ vì ở bên cạnh anh.

Nhưng mà anh thì sao?

Chẳng làm nên trò trống gì, ăn không ngồi rồi.

Ở trong vô số đêm tối, anh đểu suy nghĩ, vì sao lại muốn như vậy!

Có vài người chỉ rời đi ở bên người, anh mới biết quý trọng. Giống như anh, chính anh buông tay trong hôn lễ, mà lúc cô gả cho người khác, anh mới thật sự cảm thấy anh yêu cô.

Tình yêu của bọn họ, vẫn luôn là cô chủ động, anh giống như con quay rỉ sét, người khác động một cái, anh mới động một cái.

Anh vẫn luôn cho rằng anh không yêu cô, nhưng trong nháy mắt này lại là đau lòng máu chảy thành sông.

Anh không biết mình rời đi khi nào, anh biết anh đã không xứng có được cô. Anh cô đơn xoay người, nhìn về phía ánh mặt trời hoa mỹ bên ngoài giáo đường, cảm thấy trong thế giới sau này của anh đều không thể có lại ánh mặt trời.

Anh biết, anh nợ cô.

Bảy năm của một người con gái, đều hiến cho một người đàn ông không có tiền đồ như anh.

Còn cần tôn nghiêm?

Ha, người giống như anh làm gì xứng có tôn nghiêm.

Trong giáo đường truyền đến tiếng vỗ tay, anh quay đầu lại, dường như thấy được gương mặt mỹ lệ tươi cười dưới ánh nắng của cô.

Sau kết hôn, cuộc sống của cô trở nên bình đạm.

Chồng cô làm thương nhân, cô chuyên tâm ở nhà chăm con, chờ con lớn, lúc cô muốn ra đi, cô phát hiện mình đã quên mất bên ngoài là cuộc sống như thế nào, thời gian phong bế lâu năm, cô đã không theo kịp tiết tấu bên ngoài.

Cho đến một năm kia, việc kinh doanh của cha mẹ thất bại, phá sản, cô nỗ lực năn nỉ chồng vươn tay giúp đỡ, nào biết đêm đó chồng đã mang người phụ nữ khác trở về, kiêu căng ngạo mạn bảo cô cút đi.

Hoá ra, cô chưa bao giờ có hôn nhân, mà chỉ là cuộc mua bán. Có không phải hạnh phúc, mà là lừa gạt.

Chồng véo cằm cô, lạnh giọng cười nói: “Cô cho rằng tôi sẽ coi trọng một người phụ nữ không sạch sẽ? Cô cho rằng tôi sẽ thích một người phụ nữ trong lòng có người đàn ông khác? Cô cảm thấy cha mẹ cô phá sản là ngoài ý muốn? Cô cho rằng một bà thím già như cô có thể ở lại trong lòng tôi à?”

Cô ngây ngốc tại chỗ, đây là báo ứng của cô, cô vì quên đi những ngày tháng ở bên cạnh anh, cho rằng sau khi kết hôn sinh con, hai người chung quy có thể cùng nhau đến già.

Nhưng mà, những thứ đó đều là chuyện cười.

Khi câu chuyện cười này bị vạch trần, cô mới phát hiện, ngoại trừ một đứa con thì cái gì cô cũng không có.

Cô cuối cùng vẫn là ly hôn, mang theo nghèo túng, mang theo con gái mình.

Cha mẹ cô dường như bạc đầu trong một đêm, làm ăn thất bại đã làm cho tâm lực bọn họ tiều tụy, con gái ly hôn không thể nghi ngờ mà đưa bọn họ vào đáy cốc.

Nếu cô không ly hôn, như vậy chồng cô cần phải giúp bọn họ dốc sức làm lại, nhưng mà hiện tại, cái gì bọn họ cũng không có. Bọn họ đã mất đi giá trị vốn có, cái quân cờ này là cô cũng có thể thuận lý thành chương mà bị đá văng đi.

Cô mang theo phí phụng dưỡng ít đến đáng thương, phụng dưỡng hai người già cùng một đứa trẻ đang đi học.

Cô bắt đầu thức khuya dậy sớm tìm công việc, bất luận là người bán vé hay nhân viên phục vụ, cô đều nỗ lực đi làm thử.

Nhưng nhiều năm sống trong cẩm y ngọc thức và ở nhà, cô đã quên mất bên ngoài là bộ dáng gì.

Cái gì cô cũng không biết, bán vé có thể bán nhầm, làm người phục vụ không biết bê mâm, mặc kệ làm gì, cuối cùng cũng bị sa thải. Cô thống hận vùi đầu cuộn tròn trên đường đi dưới mặt đất, có người thậm chí coi cô là ăn xin, bố thí ném cho cô mấy đồng tiền xu trước mặt cô.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn đồng xu trước mắt, đã từng là đại tiểu thư vì sao lại thành bộ dáng như vậy.

Gặp được anh, là việc cả đời cô chưa từng dám nghĩ. Nếu biết có thể gặp anh, cô khẳng định sẽ không đến đây.

Cô làm sao có thể để anh nhìn thấy mình nghèo túng đáng thương như thế.