“Chú Đường, thật ra cháu vẫn cứ tưởng chú sẽ kết hôn với mẹ cơ. Nếu mà cháu và em gái chọn thì tụi cháu mong chú làm ba tụi cháu hơn.” Đường Minh Hạo nhìn anh, đầy vẻ chân thành. Nếu như chú Đường kết hôn với mẹ thì sẽ không có chuyện cậu và em gái không được đón nhận như thế này.
Đường Bách Khiêm nhìn cậu, mắt lóe lên. Thật ra chính anh cũng luôn tưởng rằng cuối cùng mình sẽ được ở bên Khiết Khiết.
Có điều, Đường Minh Hạo sau đó lại khẽ thở dài:”Nhưng mà quyền lựa chọn chuyện này thuộc về mẹ, không nằm trong tay chúng ta.”
“Mẹ kết hôn rồi, nếu chồng mẹ có thể đón nhận cháu và em gái thì tụi cháu sẽ sống cùng họ.” Đường Minh Hạo ngập ngừng, hơi nhướng mày:”Còn nếu không thì cháu sẽ nuôi em gái, nuôi như nuôi công chúa vậy.”
Nuôi mà cậu nói ở đây không phải chỉ là tùy tiện nuôi sống vậy thôi, mà là phải bảo đảm chất lượng nữa cơ.
Đường Mặc Khiêm nghe Đường Minh Hạo nói vậy, ánh mắt càng thêm phức tạp. Đột nhiên anh cảm thấy bắt đầu có quá nhiều chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình rồi. Cảm giác này thật khó chịu, thậm chí còn khiến người ta sợ hãi nữa.
Không, anh không thể để mọi chuyện tự do phát triển theo hướng này được, anh nhất định phải làm gì đó!!
Tô Khiết lần thứ hai tỉnh lại, mở mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần đang nằm ngủ cạnh mình. Cô sững người, khóe môi vô thức giật giật.
Cô vừa động đậy là Nguyễn Hạo Thần cũng thức theo. Anh mở mắt nhìn cô, môi vô thức nhếch lên. Vừa mở mắt ra là nhìn thấy cô, cảm giác này thật sự tuyệt vời, anh rất thích.
Tô Khiết quấn người trong chăn, chỉ lộ mặt ra nhìn anh. Dáng vẻ này thật giống cô vợ nhỏ đang bị ức hϊếp.
Không, không phải là giống mà sự thật chính là vậy. Tối hôm qua bị cậu ba Nguyễn ức hϊếp thật mà.
Nhìn thấy dáng vẻ cô lúc này, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy cơ thể mình lại có phản ứng. Tối hôm qua nghĩ đến việc cô thật sự đang rất mệt nên rốt cuộc đã không nỡ dày vò cô hết sức một phen.