“Lý do.” Một lát sau, khóe môi Tô Khiết khẽ nhúc nhích, hai chữ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn lại lộ ra khí thế mà không ai có thể xem thường.
“..” Bảo vệ thoáng chốc nghẹn lời, rõ ràng anh ta có lý do rất chính đáng, nhưng chẳng biết vì sao, giờ phút này anh ta thế mà không nói nên lời.
Có một loại người chỉ dựa vào khí thế cũng có thể ép bạn đến mức không thở nổi, anh ta cảm thấy cô gái trước mặt này chính là người như vậy.
Một người phụ nữ như vậy sẽ đi trộm đồ? Vì sao anh ta lại cảm thấy rất không có khả năng.
Giờ phút này, trong phòng bao rơi vào im lặng hiếm thấy.
Tô Khiết vốn đã hóa trang trên xe, nhưng thấy Tô Nghiên Nghiên bước đến, biết rằng với tính
cách của Tô Nghiên Nghiên nhất định sẽ nghĩ cách hại cô.
Đến lúc đó muốn không bị chú ý cũng khó.
Khi đó thân phận của coi nhất định sẽ bại lộ, nếu dáng vẻ khác với mọi khi, chỉ sợ sẽ khiến người ta nghi ngờ, cô cũng e ngại sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết.
Cho nên, cô vừa mới đổi lại thành dáng vẻ bình thường, vốn cô cũng không chỉnh sửa quá nhiều, cho nên lúc sửa lại cũng không có gì khó.
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Khiết, trong đó có người nhận ra Tô Khiết, nhịn không được kinh ngạc hô lên:
“Đây không phải là cô cả nhà họ Tô ư?”
“Cô nói là cái cô chủ bị ngốc kia của nhà họ Tô sao?”
“Nghe nói đã trị bệnh rôi, không ngốc nữa.”
“Xem ra thật đúng là không ngốc nữa.”
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Giờ phút này mọi người càng tò mò.
Giọng mấy người kia bàn tán cũng không lớn, cách Tô Khiết bên này khá xa, mấy người bên này đều không nghe được.
“Cô trộm đồ của người khác, đương nhiên phải điều tra.” Tạ Na xông đến hỏi tội, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết, trong lòng cũng hơi nhút nhát, nhưng vẫn kiên trì nói.
Dù sao cô ta cũng có “chứng cứ”, cô ta sợ gì?
“Chứng cứ đâu.” Mí mắt Tô Khiết nhướng lên, như có như không liếc nhìn cô ta, trong động tác kia có vẻ miệt thị như đang nhìn con sâu con kiến, ấy thế mà trong ánh mắt như có như không ấy vẫn hiện lên vẻ sắc bén như thể nhìn thấu hết thảy.
Tạ Na thầm nuốt nước bọt, chợt cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhưng nghe Tô Khiết nói đến chứng cứ, trong lòng vui vẻ: “Dây chuyền của Vân Hạ đúng lúc bị mất, tôi nghĩ nếu cô trộm thì cũng không thể giấu ở nơi nào khác, nhất định là giấu trong túi, đem túi của cô ra để Vân Hạ lục soát một chút thì sẽ rõ ràng thôi.”
Tô Khiết đã sớm đoán được cô ta sẽ nói vậy, không có chút bất ngờ nào, cũng không phản bác, ngược lại tự cầm túi mình đặt lên mặt bàn, khóe môi cong lên: “Túi, ở đây.”
Tạ Na cười, đắc ý mà cười nhạo, còn không phải là sợ hãi, ngoan ngoãn lấy túi ra để cô ta lục soát ư.
Hừ, hôm nay người phụ nữ này chết chắc rồi.
Khóe môi Lương Vân Hạ cũng lộ vẻ trào phúng, cô ta còn tưởng người phụ nữ này khó xơi, hóa ra chẳng qua là giả bộ.
Đôi mắt Tô Khiết ngước lên, nhìn thẳng Lương Vân Hạ , chậm rãi nói từng chữ: “Chỉ là, muốn lục soát…” Lời nói của cô dừng lại, đầu lông mày nhướng lên, chầm chậm bổ sung thêm một câu: “Cô, không xứng.”
“Cô nói cái gì?” Sắc mặt Lương Vân Hạ nhanh chóng thay đổi, sâu sắc cảm nhận được mình bị làm nhục, mặc dù cô ta chỉ là một người mẫu nho nhỏ, nhưng vẫn chưa từng chịu nhục như vậy.
Huống chi, hiện giờ cô ta còn là người phụ nữ của cậu Liên.