Cậu năm Tào đột nhiên có cảm giác như bị ngàn thanh kiếm xuyên qua người vậy.
Anh? Anh lại nói sai gì rồi?
Ánh mắt này của anh ba thật là đáng sợ a? Còn có anh cả nữa, anh cả lúc này nhìn anh là tại vì sao vậy?
Lúc nhìn thấy Đường Lăng đưa mắt nhìn sang cậu năm Tào, đôi con ngươi của cậu ba Nguyễn khẽ trâm xuống.
“Vợ tôi đang đợi ở nhà, tôi về trước đây.” Ngay sau đó, cậu ba Nguyễn nhanh chóng ẩn đi những cảm xúc trong đôi mắt mình, anh nhìn Đường Lăng một cái, sau đó đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.
“Anh ba, không phải chứ? Anh mới vừa đến mà đi rôi?” Cậu năm Tào sững sờ, đây là tình huống gì vậy, anh ba vừa mới đến, mông ngồi còn chưa nóng nữa mà đã đi rồi?
Không phải, anh ba lấy Tô Khiết vốn là có mục đích khác, sao mà cứ có cảm giác anh ba giống như đã xem là thật rồi vậy?
Nguyễn Hạo Thần không có quan tâm đến anh ta, mà trực tiếp kéo cửa và rời khỏi.
Đường Lăng cũng đứng dậy rời đi, cậu năm Tào nhịn không được mà thở dài, nửa đêm nửa hôm, anh chạy đến bầu bạn với bọn họ, kết quả là hai người họ đều đi hết rồii, vứt anh ở lại đây một mình.
Mà anh lại chỉ dám giận chứ không dám nói! Tại sao người xui xẻo cứ luôn là anh chứ?
Lúc Nguyễn Hạo Thần về đến nhà thì đã hơn ba giờ rồi, bên trong biệt thự cực kỳ yên tĩnh, đèn phòng của Tô Khiết cũng đã tắt rồi.
“Nghĩ gì vậy?” Đôi môi của Nguyễn Hạo Thần dính sát bên tai cô, thanh âm rất là nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Tô Khiết thêm hãi hùng khϊếp vía.
Người đàn ông này là đang thăm dò cô mọi giờ mọi khắc sao?
“Em đi nấu cơm.” Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, cô đẩy anh ra rồi xuống giường, không đợi anh lên tiếng nữa mà nhanh chóng ra khỏi phòng.
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần khẽ cong lên, chạy à? Anh ngược lại muốn xem thử xem cô có thể chạy đến chỗ nào?
Thứ anh có bây giờ là thời gian, có thể từ từ vén lớp ngụy trang của cô ra từng chút từng chút một.
Anh không gấp, một chút cũng không gấp!
Điện thoại anh ở bên giường đột nhiên reo lên, Nguyễn Hạo Thần nhìn một cái, mi tâm khẽ nhíu lại, nhưng vẫn nhấc máy nghe.
“Người mà cháu lấy là cô cả nhà họ Tô tên Tô Khiết kia sao?” Điện thoại vừa được kết nối thì một thanh âm mang theo bất mãn rõ ràng liền truyền đến.
“Phải.” Đôi con ngươi Nguyễn Hạo Thần khế chùng xuống, khóe môi như mang máng mang theo vài phần lạnh lẽo.
“..” Bên đầu dây bên kia trâm mặc một lát: “Tối nay về nhà tổ.”
Lời vừa nói xong, không đợi Nguyễn Hạo Thần nói gì nữa, bên đó liền cúp máy.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cuộc gọi bị cúp máy, khóe môi khẽ nhếch lên, chỉ là cái độ cong này rõ ràng có chút lạnh giá.
Anh rất rõ thứ đợi anh về nhà tổ tối nay là gì, nhưng mà chuyến này chắc chắc là phải về.
Tuy ông cụ không bảo anh đưa vợ về, nhưng mà tối nay anh chắc chắn muốn đưa cô ấy về.
Nghĩ đến vợ của anh đang ở dưới lầu làm bữa sáng cho anh, khóe môi anh lại nhịn không được mà nhếch lên.
Nguyễn Hạo Thần ngôi dậy, rồi đi vào nhà tắm, anh nghĩ tắm rửa chuẩn bị xong xuôi thì nữa sáng của cô chắc cũng làm xong rồi.