Tiếp theo, anh cũng có thể làm chút gì đó.
Ở nhà cũ của nhà họ Tô .
“Vì sao ông nội luôn che chở cho con ngốc kia, dựa vào đâu mà giao Tô thị cho chị ta chứ?” Vẻ mặt Tô Nghiên Nghiên dữ tợn đáng sợ, trong giọng nói càng lộ rõ sự phẫn nộ, không cam lòng và độc ác.
Cô ta vốn nghĩ chỉ cần Tô Khiết về nhà, cô ta sẽ có cách đối phó với cô. Không ngờ hai ngày qua, cô ta tự nhiên không chiếm được chút lợi ích nào, bởi vì ông nội luôn che chở cho con ngốc kia, bây giờ còn muốn giao cả Tô thị cho con ngốc kia nữa.
Dựa vào đâu chứ?
“Nếu ông giao Tô thị cho chị ta, chúng ta phải làm thế nào chứ?” Tô Nghiên Nghiên càng nghĩ càng giận, đương nhiên cô ta càng để ý tới sản nghiệp của nhà là Tô thị hơn.
“Con yên tâm đi, mẹ sẽ không để cho chuyện đó xảy ra đâu.” Trên mặt Lưu Vân đầy vẻ thâm độc khiến người ta khϊếp sợ.
“Mẹ có cách à?” Mắt Tô Nghiên Nghiên lập tức sáng lên, trong giọng nói còn có chút hưng phấn chờ mong.
“Đối phó với một đứa ngu ngốc mà thôi, con cảm thấy sẽ làm khó được mẹ sao?” Lưu Vân chậm rãi cười lạnh lùng lại có chút đắc ý: “Bữa tiệc hôm nay chính là một cơ hội tốt. Lần này, mẹ nhất định phải làm cho nó mất hết danh dự, làm cho nó về sau vĩnh viễn cũng không còn mặt mũi nào trở về nữa.”
“Mẹ muốn làm gì thế?” Tô Nghiên Nghiên nghe bà ta nói vậy thì càng hưng phấn hơn.
“Đến lúc đó con sẽ biết.” Lưu Vân cũng không nói kế hoạch của bà ta cho Tô Nghiên Nghiên biết, chuyện này càng ít người biết càng tốt, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Được, vậy con sẽ chờ xem kịch vui.” Tô Nghiên Nghiên không hỏi nữa, chỉ cười lạnh có phần hả hê.
Vẫn là ở đại sảnh tầng hai ở khách sạn Kim Lăng giống như năm năm trước đây.
Lấy ảnh hưởng của Tô thị ở thành phố A, lấy danh tiếng của ông cụ Tô , hôm nay thật sự có rất nhiều người tới, đương nhiên cũng có rất nhiều người trẻ tuổi lại tài giỏi. Dù sao Ông cụ Tô đã nói muốn giao Tô thị cho Tô Khiết , ai cưới được Tô Khiết thì chẳng khác nào cưới cả Ôn thị, mê hoặc này thật sự khá lớn.
Đây cũng không chỉ đơn giản là làm đám cưới nữa.
Nguyễn Hạo Thần vẫn đứng ở vị trí năm năm trước. Vì ở vị trí này anh có thể thấy toàn cảnh ở đại sảnh tầng hai, có thể nhìn thấy cô rõ ràng, còn người dưới tầng lại không phát hiện ra anh.
Tô Khiết vẫn không quá thích loại bữa tiệc như vậy, nhưng ông nội kiên trì, căn bản không cho phép cô từ chối, cô thật sự không có cách nào.
Nhưng cũng may, cô sẽ nhanh chóng quay về nước M, cho nên hôm nay cũng chỉ đi qua cho có thôi.
Sau khi Lưu Vân đến khách sạn liền tìm một cơ hội, nhân lúc không người lẻn vào hậu trường Studio, đóng cửa và lấy ra một cái USB ra, nhanh chóng đổi lấy cái USB trong máy tính ban đầu.
Lưu Vân làm xong tất cả những điều này, sau đó giả vờ như không có chuyện gì ra khỏi phòng. Bà ta lại thấy Tô Khiết đứng ở cách đó không xa, đang dựa vào trên tường nhìn bà ta cười nhạt.
Lưu Vân hơi ngây người, không khỏi cảm thấy căng thẳng. Nhưng bà ta nghĩ lúc trước bà ta đóng cửa phòng, Tô Khiết căn bản không thể thấy được bà ta làm gì. Hơn nữa Tô Khiết chỉ là một kẻ ngốc, cho dù cô có nhìn thấy gì, bà ta cũng không cần lo lắng.