Trần Thái Trung vừa thức dậy, cảm giác đầu tiên, chính là trên ngực của mình, có hai cái nổi lên cứng cứng trên đỉnh, giơ tay phủi đi, chạm tay vào, là cái mông cong nhẵn nhụi.
Ngô Ngôn bị hắn sờ vào chỗ này, lập tức tỉnh dậy, cô dùng lực của cánh tay, siết nhẹ cổ của hắn, trách móc hắn một cách mơ hồ:
- Buồn ngủ chết mất, Thái Trung, ngủ thêm một lát nhé…
Hôm qua, sau khi Trần Thái Trung đi tới đồn cảnh sát, cùng Mông Hiểu Diễm ăn một bữa tối thịnh soạn. Lúc Mông Hiểu Diễm nghe nói, tất cả lễ vật trong xe là đưa ình, thiếu chút nữa thì cùng hắn vui vẻ ở trong phòng.
Sau khi gấp rút lấy hóa đơn, hai người lòng như lửa đốt chạy về Dục Hoa Uyển, vừa vào tới cửa phòng, hai người liền ở trong phòng khách bắt đầu chiến đấu.
Vừa vượt qua trận đấu lớn đó, chỉ được cái quần áo rơi rớt khắp nơi, nước chảy thành sông. Từ trong phòng lớn lôi ra ngoài hành lang, từ hành lang lôi lên cầu thang, từ cầu thang lôi vào phòng ngủ, trong thời gian đó vô cùng thảm thiết, không đề cập tới cũng được.
Chỉ có điều, giữa Tiên phàm, chênh lệch thật sự là quá lớn, ngay cả Trần Thái Trung trước mặt cũng chỉ là thân thể người phàm trần, cô giáo Mông cuối cùng vẫn là bị đánh bại. Sauk hi đấu tranh mạnh mẽ để đạt được “dịch điều trị”, cả người tê liệt trên giường, chỉ thở hổn hển:
- Không được, thật sự không được…
Trần Thái Trung cố ý thử uy lực của một thứ đồ vật gì đó, nghe thấy như vậy, đặt câu hỏi một cách kinh ngạc:
- Em không thử mặc những đồ lót và áo khoác sao, còn có… súng bắn nước kia?
- Muốn chứ.
Mông Hiểu Diễm lập tức liền nhảy lên, tuy nhiên, trong nháy mắt lại co quắp trên giường:
- Không được… chân đau. Anh vào lấy đi, em mặc cho anh xem. Tuy nhiên… cái gì đó kia không cần cầm, em mệt lắm rồi…
Nói tới đây, trên mặt cô hiện lên nụ cười dâʍ đãиɠ, chính là như vậy, phải dâʍ đãиɠ nhiều thì mới có nụ cười dâʍ đãиɠ.
Trong lúc hưng phấn ngắn ngủi thử đồ, Trần Thái Trung cùng phối hợp để tạo ra những lời khen ngợi thích hợp, hắn không muốn tìm phiền toái ình. Lúc này, khen ngợi là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Sau đó, Trần Thái Trung đã phát huy đầy đủ tinh thần cách mạng gan dạ “Nên mang dũng khí đuổi giặc tới đường cùng.”
Cầm gậy hạ gục hiệu trưởng tương lai của trung học số mười
Sau đó… Sau đó du͙© vọиɠ của La Thiên thượng tiên chưa đạt được đủ thỏa mãn hắn liền xuất hiện trong phòng của Ngô Ngôn. Vẫn may, lần này hắn dùng chìa khóa mở cửa, Bí thư Ngô cũng không thấy kinh hãi gì.
Đương nhiên, trong ấn tượng của Trần Thái Trung, đối với những phản ứng lịch sự nhất, vẫn là phải liệt kê cô, lần này cũng không ngoại lệ. Quá nửa đêm, chân cô đi đôi giày da hươu, mặc áo khoác lông cáo màu xanh không ngừng đi đi lại lại trong phòng.
- Em cảm thấy thắt lưng của chiếc áo khoác này hơi thô, vai cũng hơi rộng, có đúng không vậy, Thái Trung?
- Anh đã nói mười tám lần rồi, bên trong em không mặc gì, nên nó thế
Trần Thái Trung có chút nhẫn nại:
- Có ai lại đi mặc áo khoác như em chứ…
- Vậy em mặc hết lên người.
Ngô Ngôn nhẹ nhàng cởi chiếc áo ra, áo Bra gợi cảm màu đen che trước ngực, làm hiện ra cả người cô trắng như ngọc. Chỉ có điều, lúc đó Trần Thái Trung theo bản năng muốn nhìn vào chỗ hiểm đó, mới nghĩ ra, cô không thay qυầи ɭóŧ, thật sự… có chút tiếc nuối.
- Thôi khỏi đi?
Trần Thái Trung hơi sốt ruột:
- Lại mặc vào, trời sắp sáng rồi, cho dù em không cần làm việc, anh vẫn muốn ngủ một lúc mà.
- Sao không? Chiếc áo này lại không mặc lên người nữa.
Ngô Ngôn vừa cười rồi liếc nhìn hắn, lại giơ tay sờ sờ vào mặt hắn:
- Thái Trung tốt, anh thử nhìn giúp em, dù sao mặc cái áo khoác này, còn không phải là để anh nhìn ư?
- Được rồi.
Trần Thái Trung chỉ có thể kiên nhẫn gật đầu nhìn. Dáng người của Ngô Ngôn vẫn đẹp, tuy nhiên, so với Mông Hiểu Diễm vẫn kém hơn một chút, mặc dù cái mông khá cong, nhưng hai vυ' trước ngực không quá to.
Sau khi nhìn Ngô Ngôn vui vẻ thử quần áo xong, Trần Thái Trung vểnh mặt muốn kéo cô vào tắm cùng:
- Được rồi! Thời gian không còn sớm, phu nhân, phần còn lại chúng ta đi nghỉ nhé.
- Cái đó… ngại quá, Thái Trung.
Thần sắc trong mắt Ngô Ngôn sáng láng, xuất hiện một chút thẹn thùng:
- Em cái kia… cái kia…
Nhìn Trần Thái Trung vẻ mặt mù tịt, cô giơ tay nắm lấy tay của hắn, dẫn nó sờ soạng vào mông của mình.
- Cái đó… người ta tới kỳ.
Trần Thái Trung theo bản năng sờ soạng hai cái, quả nhiên, bên trong qυầи ɭóŧ dày cộp, rõ ràng là đã lót băng vệ sinh, điều này khiến hắn có chút buồn bực:
- Không phải chứ, hơi quá đáng phải không?
- Nếu không… nếu không thì em giúp anh ra vậy.
Ngô Ngôn vừa mới nhận được lễ vật to lớn, trong lòng thật sự vui vẻ. Rõ ràng nghĩ tới chiêu thức này, tất nhiên, đối với nữ Bí thư xinh đẹp mà nói, làm được điều này, cần dũng cảm rất lớn.
- Thôi vậy!
Trần Thái Trung bĩu môi một cách tiếc nuối, tức giận lên giường vừa nằm, vừa túm lấy chăn:
- Ngủ đi, mệt rồi, phụ công anh vừa trở về liền muốn tìm em… Hừm! Thật không biết phối hợp.
Hắn nhắm mắt lại, Ngô Ngôn đắn đo suy nghĩ hồi lâu, tắt đèn cũng chui vào chăn.
Mơ hồ, Trần Thái Trung cảm thấy tay của Ngô Ngôn tiến vào qυầи ɭóŧ của mình, nắm lấy… cái đó, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo chuyển động lên xuống. Hắn thở dài giơ tay ngăn cô lại:
- Bỏ đi, không cần nữa…
- Không được!
Ngô Ngôn liền vùng chăn ngồi dậy, giơ tay cởϊ qυầи lót của hắn, ngay sau đó, Trần Thái Trung chỉ cảm thấy cái đó của mình tiến vào một chỗ ấm áp và ẩm ướt.
- Ồ!
- Không có à.
Ngô Ngôn nói với hắn. giơ tay gỡ một ít tóc rơi xuống trán, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, cánh tay trắng như tuyết lộ ra rõ ràng:
- Em rất cẩn thận, răng cũng không động tới anh…
- Anh nói là… anh không muốn lãng phí thôi.
Trần Thái Trung thở dài, tất nhiên hắn cũng không thể giải thích nhiều:
- Cái này là thẩm mỹ. Ừm! Không muốn tùy tiện lãng phí
- Anh là… anh muốn em nuốt xuống ư?
Ngô Ngôn thực sự có chút kinh ngạc:
- Quá ghê tởm đó? Anh có biết không, em đã ngoại lệ quá nhiều rồi.
- Cái đó…
Trần Thái Trung vừa muốn cự tuyệt, nhưng lại động lòng. Ồ! Đề nghị này cũng có hứng thú, nhưng nghĩ lại, rốt cuộc vẫn là thở dài:
- Anh biết em không bằng lòng…
Đương nhiên Ngô Ngôn nghe ra hàm ý lời hắn lại ngừng lại, sau khi sững sờ một lúc lâu, cô lại cúi đầu, cùng dùng tay và miệng, lại một lần nữa bắt đầu tấn công…
- Hà…
Sau nửa tiếng, Trần Thái Trung chỉ thoải mái hừ hừ hai tiếng, nhất thời thỏa mãn đến bay bổng. Đúng vậy, cái này không chỉ là thỏa mãn sinh lý, cũng là thỏa mãn tâm lý… Cuối cùng coi như, dạy dỗ thành công rồi chứ?
- Vẫn may! Không quá nhiều.
Ngô Ngôn nuốt dịch thể trong miệng vào, than nhẹ một tiếng, xuống giường đứng dậy:
- Em đi súc miệng…
“Không được súc miệng!” Trần Thái Trung muốn nói, nhưng nghĩ lại có lẽ khi hai người hôn nhau vẫn phải hôn vào môi, mặc dù không chê mùi thối của mình, nhưng luôn cảm thấy có chút không thoải mái, trong lòng hắn đấu tranh một lúc, cuối cùng cười nhẹ một tiếng:
- Ha ha! Trở về nhanh một chút, trời rất lạnh đó…
Quan hệ của hai người tiến triển tới mức độ như vậy, Trần Thái Trung hoàn toàn có thể thỏa mãn rồi. Tuy nhiên, ừ, kiểu thể nghiệm này có hai lần là đủ rồi, không cần dốc hết sức lực ra, tôn trọng Tiên gia là đạo lý tự nhiên. Con cháu anh đây, cũng không phải là cho người khác ăn mà.
Thực ra, hắn có một phản ứng như vậy, chủ yếu vẫn là lần đầu tiên nữ Bí thư xinh đẹp làm việc này, kỹ thuật không thuần thục dẫn tới làm giảm kɧoáı ©ảʍ xuống, lẽ ra nếu kỹ xảo thần thục…
Hiện tại mới hơn năm giờ, ngoài cửa sổ một màn đen, nghĩ tới sự hưởng thụ lúc trời sáng, trong lòng Trần Thái Trung sự đắc ý lập tức lại dâng lên từng đợt.
- Em học được chiêu thức ấy khi nào thế?
Hắn mơ mơ tỉnh tỉnh, ôm cánh tay của Ngô Ngôn, nhẹ nhàng than thở:
- Em cũng không nghĩ tới mà.
- Còn không phải tên khốn khϊếp Đoàn Vệ Tân sao?
Ngô Ngôn vốn dĩ cũng là mơ mơ màng màng, nhưng vừa nói tới đó cô liền tỉnh táo hơn. Hóa ra, khi cô từ chối Đoàn Vệ Tân, công bố bản thân vẫn chưa có gia đình.Hàm ý chính là bản thân vẫn là gái trinh, ai ngờ Đoàn Vệ Dân nói khoác muốn cô dùng miệng hầu hạ y.
Thực sự mức độ vô liêm sỉ, khiến cô líu lưỡi, nhưng cũng là vì nghe thấy cách nói như vậy, cô mới ý thức thu thập lại một vài kiến thức liên quan, điều này lại không tiện nói với Trần Thái Trung:
- Đều là chuyện quá khứ rồi, không nhắc tới nữa…
- Ôi! Em ngủ đi, anh phải đi rồi.
Trần Thái Trung vỗ vào vai của cô, tiện tay lại sờ vào hai mông của cô:
- Sự oán giận của Lưu Lập Minh mà em nói, anh sẽ chú ý. Ha ha!
- Vậy em ngủ một lát.
Trải qua một buổi sáng giày vò như vậy, Ngô Ngôn càng phát hiện ra không xa lạ với Trần Thái Trung, cô vươn người dậy, mơ mơ màng màng hôn vào mặt Trần Thái Trung, tiếp theo lại gối đầu lên trên giường.
Đi ra khỏi tòa nhà, Trần Thái Trung khởi động xe Lincoln, lại không cuống cuồng khởi động. Hắn cảm thấy cần thiết mang sự việc trong đầu sắp xếp một chút. Đúng vậy! Chính là oán hận của Lưu Lập Minh.
Hắn có thể không nghĩ tới, bản thân ra nước ngoài một thời gian, chuyện này của Lưu Lập Minh cũng khiến cho toàn bộ người trong quan trường ở thành phố Phượng Hoàng đều đã biết, hơn nữa, Ngô Ngôn nói kiểu nửa đùa nửa thật, hiện tại tên tuổi “Ôn thần” của hắn. Ít nhất trong ban ngành Đảng ủy và Kiểm tra Kỉ luật, mỗi người đều biết.
Anh đây oan uổng mà - Trần Thái Trung thật sự là có chút phiền não. Hắn có tình cảm buồn bực mãnh liệt, bức ảnh chó má có quan hệ gì với mình.
Nhưng thật ra Lưu Trung Đông và mình cũng có chút liên hệ, cũng không biết hiện tại y đã chết chưa? - Trần Thái Trung bĩu môi - Bỏ đi, không nghĩ nữa, dù sao mọi người nói là tiếp cận Trần Thái Trung tôi đây mỗi người đều có kết cục không tốt mà thôi. Danh tiếng ôn thần, chung quy tốt hơn cái tên “Sát thần” trong Tiên giới
Nghĩ thông suốt điểm này, hắn cũng ít khi so đo, vừa thấy nhiệt độ của động cơ đã nóng lên rồi, nhấn vào ga, thẳng đến công viên Tây Giao. Ở đó, hắn không những có thể bổ sung chút tiên linh khí, mà còn có thể gặp được Đường Diệc Huyên nữa.