Điện Quang Ảo Ảnh

Chương 43: "Tổng giám đốc Vĩ, để tôi tâm sự với ngài nhé?"

Mưa đêm tí tách tí tách, trợ lý Cao hiếm khi rảnh rỗi, đã sớm chìm vào giấc ngủ. Khi chị đang ngủ say, tiếng nhạc chuông vui vẻ xuyên qua màn đêm yên tĩnh.

Trợ lý Cao giật mình tỉnh dậy, tim đập loạn xạ.

Không có gì đáng sợ hơn một cú điện thoại đêm khuya.

Chị cầm lấy điện thoại và liếc nhìn nó trước rồi thở phào nhẹ nhõm - không phải trong nhà. Chị hít sâu thêm vài hơi và cất giọng bình tĩnh, "Tổng giám đốc Vĩ?".

Nhìn vào đồng hồ - 12h40".

Muộn như vậy sao?

Và hơi lạ, Vĩ Trang không nói chuyện ngay.

Trợ lý Cao cau mày rồi rất nhanh thả ra, chị ngừng lại một chút rồi định hỏi lại thì Vĩ Trang đã nói: "Alex, hợp đồng tôi ký bao lâu rồi?".

Trợ lý Cao, tên tiếng Anh là Alex, trả lời, "78 ngày".

Bên kia, Vĩ Trang lại im lặng.

Trợ lý Cao suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Tổng giám đốc Vĩ, đầu ngài có đau nữa không?".

Khi trợ lý Cao đến làm việc bên cạnh Vĩ Trang thì Đồng Hoa đang phát triển mảng kinh doanh điện ảnh và truyền hình. Mỗi ngày, có vô số cuộc họp và vô số chủ đề được thảo luận, các thư ký của Vĩ Trang đều rất bận rộn.

Đó là thời điểm Vĩ Trang bị chứng đau nửa đầu, đêm nào cũng mất ngủ trầm trọng. Sau đó, tham khảo ý kiến của

bác sĩ và sự hỗ trợ của thuốc, các triệu chứng được cải thiện, sau một thời gian duy trì thì coi như khỏi bệnh.

Theo ghi chép của trợ lý Cao, mấy năm nay Vĩ Trang đã không nói cô ấy bị đau đầu hay mất ngủ gì. Giấc ngủ của cô ấy không dài, 5-6 tiếng là đủ và cô ấy không thức khuya. Cô ấy đã duy trì thói quen này trong nhiều năm.

Đêm khuya đột nhiên gọi điện đến, nếu thật sự là bệnh cũ, có thời gian rảnh thì đi gặp bác sĩ, còn phải trao đổi tình huống với thư ký Mã rồi điều chỉnh lại lịch trình.

Nhưng Vĩ Trang lại trầm mặc, cô ấy nói: "Không sao".

Trợ lý Cao tiếp tục hỏi, "Vậy thì...".

Lông mày của chị giật nảy lên, "Ngài có muốn kết thúc hợp đồng với cô Hướng sớm không?".

Lần này Vĩ Trang im lặng lâu hơn, cô ấy nói: "Cứ để vậy, không có việc gì nữa, cô cứ nghỉ ngơi đi".

Sau khi cuộc gọi kết thúc, trợ lý Cao ngã xuống giường, ngáp và lật người. Quá mệt mỏi, chị phải ngủ đủ giấc mới có sức đi buôn chuyện được. Đợi tới sáng mai thức dậy, chị sẽ cố gắng tìm hiểu xem tại sao tối qua sếp lại bất thường như vậy.

Sau khi Vĩ Trang đặt điện thoại xuống, chị bước ra khỏi phòng.

Căn nhà vắng lặng.

Chị đứng một lúc, làn váy đung đưa, chị đi vào phòng của Hướng Tiểu Viên, đèn tường màu vàng xám đang bật, trên giường không có ai.

Vĩ Trang suy tư vài giây rồi đi vào, đi tới mặt bên của giường mới nhìn thấy cô ấy. Ánh đèn mờ ảo, cô ấy quấn chặt chăn bông, chỉ để lộ ra khuôn mặt.

Vị trí này đứng ở cửa sẽ không phát hiện, phải đi đến mặt bên giường. Khi ngủ, cô ấy rút cả người lại và quay lưng về phía giường, cảm giác chỉ có như vậy mới có thể ngủ yên.

Vĩ Trang đứng yên tại chỗ, ánh mắt rơi vào vị trí ngủ của cô ấy hồi lâu, lông mày chậm rãi rũ xuống, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc khó hiểu.

Chị cúi người gần hơn và bóng của chị đổ lên chăn bông của Tiểu Viên.

Tiểu Viên hình như có cảm giác mà cau mày, cọ cọ chiếc gối.

Vĩ Trang lùi lại phía sau, Tiểu Viên vốn đã cảnh giác, cô theo phản xạ cầm lấy chăn bông rồi ngồi xuống. Sau đó, vung tay thật mạnh lên không trung, đồng thời co người lại, lưng đập mạnh xuống giường vì cử động này. Hai mắt mở to rồi bất động mấy giây, vẻ mặt lơ mơ và sợ hãi.

Vĩ Trang khẽ cau mày, vừa định nói gì đó thì nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Viên dần dần dịu lại, cô chớp mắt, như thể lúc này mới nhìn ra người trước mặt mình là ai.

Ánh mắt Vĩ Trang lóe lên.

"Ồ, tổng giám đốc Vĩ..." - Tiểu Viên hít thở mấy hơi mới hoàn hồn lại, đôi vai căng thẳng chợt thả lỏng. Cô rất muốn khóc luôn đó, nửa đêm đột nhiên chạy vào phòng mà không một tiếng động làm cô sợ muốn chết đi được, chỉ có thể nói, vị lớn tuổi này sao lại tới đây?

Tiểu Viên liếc nhìn chăn bông của mình, sau đó nhìn về phía giường, hơi xấu hổ nói: "Tôi... giường lạ khó ngủ".

Đây không chỉ là vấn đề giường lạ khó ngủ.

Vĩ Trang nhìn cô ấy chằm chằm, cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ dài tay bằng lụa của khách sạn, với những chấm xanh trên nền trắng. Lúc ngủ, quần áo hơi nhăn lại, đường viền cổ áo lộ ra cái cổ trong suốt như pha lê, chỗ lõm xương quai xanh khẽ run lên.

Cô ấy thực sự rất trẻ.

Cô gái trẻ cũng là một phụ nữ trưởng thành.

Vĩ Trang thu hồi tầm mắt đặt ở dưới cổ Tiểu Viên.

Quyền riêng tư của người trưởng thành đáng được tôn trọng. Chỉ cần Vĩ Trang muốn, chị có thể dễ dàng tìm hiểu mọi chuyện lớn nhỏ về cuộc đời 25 tuổi của Hướng Tiểu Viên. Nhưng ngay cả khi họ đã ký "hợp đồng", Vĩ Trang cũng không có ý tưởng

này.

"Như thế này ngủ được không?" – Vĩ Trang hỏi.

Tiểu Viên ngập ngừng "vâng" rồi ngập ngừng hỏi: "Ngài... không ngủ được à?".

Vĩ Trang im lặng hai giây, sau đó nhàn nhạt "ừ".

Trong lòng Tiểu Viên kêu khổ, có phải vì chuyện vừa rồi nên chị ta tức giận đến mức không ngủ được không? Sau đó vì quá tức giận nên vào phòng của cô? Nói như vậy, lỗi của cô sẽ rất lớn hả?

Có vẻ như mình cần phải xin lỗi.

Nhưng mà cô phải biết mình sai ở đâu rồi mới có thể xin lỗi.

Tiểu Viên lặng lẽ nâng mắt lên nhìn Vĩ Trang, Vĩ Trang cũng đang nhìn cô và không có ý định rời đi, còn ngồi xuống chiếc sô pha đơn đối diện giường.

"Tổng giám đốc Vĩ, chuyện diễn thử vừa rồi... Là do tôi đã không suy nghĩ kỹ và không chú ý đến cảm xúc của ngài" – Tiểu Viên kiên trì xin lỗi. Lời vừa nói ra, suy nghĩ của cô cũng trở nên rõ ràng hơn, cô giải thích rõ ràng ý nghĩ của mình, "Tôi thực sự muốn thỉnh giáo ngài, nhờ ngài cho ý kiến chứ không có ý gì khác. Tôi thực sự xin lỗi nếu nó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ngài".

Sau khi Tiểu Viên thuận lợi nói xong, cô cụp mắt xuống và chờ đợi Vĩ Trang phản hồi.

Đợi một lúc, cô nghe thấy chị ta nói: "Không liên quan đến chuyện của cô".

Tiểu Viên ngẩng đầu lên nhìn chị ta, trong khi Vĩ Trang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa vẫn chưa tạnh.

Chị ta vẫn đang ngắm mưa.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao chị ta luôn lộ ra vẻ mặt cô đơn như vậy?

Đây không phải là lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy và cô cũng tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy Vĩ Trang như thế này.

Trong lúc nhất thời, không ai lên tiếng cả. Cô ngồi trên thảm, chị ta ngồi trên ghế. Chỉ có tiếng mưa phùn ngoài cửa sổ, chỉ có khoảng lặng ngầm giữa họ và chỉ có không khí ngăn cách với thế giới hối hả và nhộn nhịp ngoài kia.

Tiểu Viên ngồi co chân đến tê dại, từ từ duỗi thẳng chân ra, khớp xương phát ra tiếng "rắc rắc", vừa tê vừa đau, không nhịn được mà phát ra một tiếng "ôi" nhẹ.

Cô ngắm trộm Vĩ Trang và ngay khi chị ta nhìn sang, Tiểu Viên liền bất động.

"Cô sợ tôi à?"

"..."

Trả lời thế nào đây? Tiểu Viên hơi lờ mờ trước câu hỏi đột ngột này. Nhớ lại số lần cô ở cùng với chị ta, sau đó suy nghĩ lại tâm lý của chính mình – cũng không hẳn là sợ mà là khẩn trương.

Cô thật sự không hiểu tâm lý của Vĩ Trang.

Vĩ Trang dường như chỉ thuận miệng nói ra một câu, cũng không mong cô ấy sẽ trả lời.

Tiểu Viên lại tìm thấy một đặc điểm khác ở chị ta, có thể ngoài công việc, hứng thú của chị ta đối với những thứ khác rất qua loa và vừa chạm thì đã trôi qua. Có phải chị ta ký với mình bởi vì ý nghĩ và cảm xúc nhất thời hay không? Cũng như hành động của đêm hôm trước?

"Tôi không sợ ngài, chỉ là..."

Chỉ là tuổi tác chênh lệch hơi lớn, khoảng cách thế hệ cũng lớn, ngài cũng không thích nói chuyện...

Không tốt để trò chuyện.

So với một trăm Trâu Nhất Nhuỵ còn khó nói chuyện hơn.

Đương nhiên, Tiểu Viên không nói ra điều này, bằng không Vĩ Trang mà nổi giận nữa, thì trở thành "liên quan tới chuyện của cô" rồi.

Tiểu Viên không biết rằng khi bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy sẽ hơi nhăn lại, điều này khiến vẻ ngoài vốn đã xinh đẹp quyến rũ của cô ấy lại có chút trẻ con. Dù đã là phụ nữ trưởng thành nhưng cô ấy vẫn còn rất trẻ. Vĩ Trang sẽ không để một cô gái trẻ như vậy khó xử.

"Cô nghỉ ngơi đi" – Vĩ Trang lạnh nhạt lên tiếng, chị đứng dậy và bước ngang qua Tiểu Viên rồi đi ra ngoài.

Tiểu Viên nhìn theo hướng chị ta biến mất, nghiêng đầu do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy đi theo ra ngoài.

Đáng lẽ mưa đã tạnh, Vĩ Trang rót rượu, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Chất lỏng màu hổ phách khiến những ngón tay cầm chiếc cốc trở nên trắng trẻo và mảnh mai.

Bên tai nghe thấy tiếng động, Vĩ Trang nhìn sang, Hướng Tiểu Viên đi theo tới đây.

"Tổng giám đốc Vĩ, nếu ngài không ngủ được, vậy để tôi tâm sự với ngài nhé" – Cô nói.

Dù sao thì Tiểu Viên cũng đã ký hợp đồng, mặc dù hợp đồng không quy định cô phải làm gì, nhưng quả thực là Vĩ Trang đã thành công dỡ bỏ lệnh phong sát của Vĩ Gia Bảo nên cô mới có thể thử vai thành công. Cô cũng không thể ăn một bữa cơm của người ta nhưng lại không làm gì.

Vĩ Trang cũng là phụ nữ, mặc kệ thân phận là người trong ngành có địa vị cao, đã quen với việc ra lệnh thì chị ta cũng chỉ là người cùng giới tính với mình và hơn mình vài tuổi thôi.

Bình tĩnh, bản thân cũng đâu xin tài nguyên trong tay của chị ta.

Tiểu Viên càng gỡ càng rõ ràng, càng gỡ càng táo bạo hơn, "Để tôi tiếp rượu ngài nhé". Cô liếc nhìn chai rượu mà Vĩ Trang lấy ra, dừng một chút, chớp chớp đôi mắt run rẩy...

Từ lúc Tiểu Viên nói "Để tôi tâm sự với ngài nhé" đến "Để tôi tiếp rượu ngài", Vĩ Trang đã nhìn chằm chằm vào cô ấy. Một dấu vết hoang mang lóe lên trong mắt chị và sau một vài giây, chị chỉ vào tủ rượu.

Tiểu Viên thở phào nhẹ nhõm đi tới tủ rượu lấy một ít rượu, trên mặt còn hơi buồn ngủ nhưng rất có hứng thú, nhìn mấy hàng rượu cũng không hiểu rõ lắm. Cô chọn một chai rượu đỏ, cầm lấy ly rượu và rót một ít rồi đặt trên bàn pha lê.

Ánh sáng ấm áp của đèn đặt dưới mặt đất chiếu một vầng sáng nhỏ bao quanh cả hai người.

Tiểu Viên uống cạn một ly rượu, cảm thấy mùi vị không tệ nên lại rót thêm một ly nữa.

Cô liếc nhìn cốc của Vĩ Trang, nhìn thấy chị ta uống rất chậm.

Không thể chỉ uống mà không nói chuyện, cô phải tìm chủ đề nào đó, tìm cái gì bây giờ? Dù sao cũng không thể là son môi nữa.

Đôi mắt của Tiểu Viên nhìn sang và dường như bên kia cũng có cảm giác nhìn sang cô.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, tại đêm mưa này, trong sự im lặng vi diệu đến ngượng ngùng.

Đêm khuya rạng sáng luôn là thời điểm không hợp cho suy nghĩ nhiều, hơn nữa có rượu thêm vào, cuối cùng Tiểu Viên hỏi: "Tổng giám đốc Vĩ, tôi có thể hỏi tại sao ngài lại ký hợp đồng với tôi không?".

Chỉ là ý nghĩ và cảm xúc nhất thời hay sao?

Chị ta cũng không thiếu thứ gì, là một người đã đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp chắc hẳn không thể thiếu người bạn đời đúng không? Tại sao lại "hứng thú" đến cô?

Có phải những đối tượng trước đây của chị ta đều là những người đàn ông có hormone nam tính như "Vương Tập" hay không?

Đôi mắt trong vầng sáng của Vĩ Trang mờ ảo, thanh âm truyền đến: "Vậy còn cô?".

Tiểu Viên nhấp một ngụm rượu và không nói chuyện Hướng Chi Thạch muốn cô đi thăm mẹ ở thành phố Bằng, chỉ nói biên kịch Thi Hải nhìn trúng cô mà muốn cô đóng vai nữ hai, nhưng nhà sản xuất đã trì hoãn không cho cô thử vai vì Vĩ Gia Bảo. Cô nói: "Tôi thực sự muốn đóng những bộ phim hay".

Nói đến đây, cô phát hiện trước đây cô đã bỏ qua một tiền đề trong tiềm thức của mình - cô không ghét Vĩ Trang, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện khác.

"Tôi có thể diễn vai Lăng Dao đều là nhờ phúc của ngài. Tôi còn chưa cảm ơn ngài"

"Đó là năng lực của chính cô"

Câu trả lời của Vĩ Trang rất lãnh nhạt, không có cảm xúc thăng trầm.

Tuy nhiên, Tiểu Viên cảm thấy tâm trạng của mình có vẻ tốt hơn một chút, vẻ mặt cũng trở nên mơ hồ hơn, có lẽ cô đã say, cô không giỏi uống rượu.

Đầu óc cô hơi choáng váng, da mặt và cổ nóng bừng lên, giống như có hơi người lướt qua. Tiểu Viên uống thêm một ngụm rượu và xúc động muốn tìm hiểu sự thật cũng dâng trào.

"Tổng giám đốc Vĩ, ngài có thể nói cho tôi biết tại sao ngài lại ký hợp đồng với tôi không?"