“Khóa là cái gì?”
“Tôi không thể nói! Nếu tôi nói, Cận Hoài Viễn sẽ không bỏ qua cho tôi! Hắn sẽ gϊếŧ tôi!”
Cảm xúc của giáo sư Claire vô cùng kích động, chân tay ông ta đều bị trói chặt lại, tuy rằng sợ hãi Kiều Minh Hi sẽ làm cái gì với mình, nhưng nghĩ đến Cận Hoài Viễn tàn nhẫn vô tình, ông ta vẫn càng sợ Cận Hoài Viễn hơn.
“Nếu ông không nói, mạng của ông ngay lập tức không còn!”
“Trước khi gϊếŧ ông, tôi sẽ chặt hết chân tay rồi lột da của ông, biến ông thành Nhân Trệ thế nào?”
“Ồ……, ông là người nước ngoài, hẳn là không biết Nhân Trệ là cái gì.”
Trong mắt Kiều Minh Hi tràn đầy tàn nhẫn, bởi vì tên giáo sư đáng chết trước mắt này, Giang Tuyết Tình mới có thể mất đi ký ức! Nếu không phải muốn biết được khóa là gì từ trong miệng đối phương, thì thật muốn gϊếŧ cho hả giận!
Kiều Minh Hi gắt gao bóp chặt cổ giáo sư Claire, cười với ông ta rồi giải thích Nhân Trệ là gì.
*Nhân trệ hay còn gọi là người heo: là một hình phạt vô cùng tàn ác thời cổ đại, những người được xem là phạm nhân sẽ bị chặt chân tay, khoét mắt, chích đồng vào tai làm điếc, đổ thuốc vào họng, cắt lưỡi hoặc hủy dây thanh để không nói được rồi ném vào nhà xí. Còn có trường hợp bị cắt mũi, cạo lông, cạo cả lông mày và lông mi sau đó bôi một loại thuốc phá hoại nang lông để sau này lông không còn mọc nữa.
“Ông…… rốt cuộc có nói hay không?”
Giáo sư Claire bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Kiều Minh Hi, ông ta hoàn toàn sợ hãi!
Cho dù là Cận Hoài Viễn hay Kiều Minh Hi thì đều là kẻ điên! Tất cả đều là kẻ điên!
“Tôi nói cho anh! Tôi nói cho anh!”
“Khóa là……”
Sau khi Kiều Minh Hi biết được đáp án từ trong miệng giáo sư Claire có chút không tin, hắn tăng thêm lực độ, có thể thấy được cổ giáo sư Claire dần dần không thể phát ra tiếng động được nữa.
“Một trăm lần cứu vớt thế giới? Ông đang nói giỡn với tôi sao?!”
Giáo sư Claire cảm thấy vô cùng oan uổng!
“Tôi không lừa anh! Tôi thật sự không lừa anh! Trong lòng Giang tiểu thư chính là nghĩ như vậy!”
Kiều Minh Hi bán tín bán nghi.
“Chờ em ấy khôi phục ký ức, tôi sẽ thả ông ra, ông tốt nhất không nên gạt tôi, bằng không hậu quả…… ông gánh vác không nổi đâu!”
……
Sau khi biết được khóa là cái gì, Kiều Minh Hi thành công chuẩn bị chút phiền toái để Cận Hoài Viễn phải tự mình đi xử lý, rất nhanh, Kiều Minh Hi đã thấy Cận Hoài Viễn rời khỏi biệt thự.
Hắn cho người hack vào hệ thống bảo an của biệt thự, không kinh động đến vệ sĩ, rồi lén lút lẻn vào biệt thự.
Lúc này Giang Tuyết Tình đang ngồi ở trong phòng ngủ đọc sách, cô xem đến mê mẩn cực kỳ, ngay cả tiếng cửa sổ vang lên cũng không nghe thấy, thẳng đến khi Kiều Minh Hi từ cửa sổ tiến vào làm cô hoảng sợ.
“Ai?!”
“Là anh?”
Nếu ngay từ đầu còn cảm giác sợ hãi, thì không hiểu sao, khi Giang Tuyết Tình nhìn thấy Kiều Minh Hi lại không còn sợ nữa. Cô còn nhớ rõ người đàn ông gặp được khi đi dạo phố vài ngày trước đó, bởi vì trong lòng vẫn còn nghi hoặc, cô luôn cảm thấy Kiều Minh Hi vô cùng quen mắt.
Anh ta thật sự chỉ là người theo đuổi lì lợm la liếʍ cô thôi sao?
“Tuyết Tình……”
Kiều Minh Hi xông lên ôm chặt lấy Giang Tuyết Tình, thanh âm có chút nghẹn ngào, trải qua chuyện lần này Kiều Minh Hi mới phát hiện, hắn đã không thể rời khỏi Giang Tuyết Tình được nữa.
Không phải bởi vì tính dục, mà là bởi vì thích, bởi vì nhớ.
Hắn thật sự rất nhớ cô, mỗi buổi tối đều trằn trọc không ngủ được, lúc này ôm cô như thể ôm toàn thế giới của mình.
“Anh…… Anh buông tôi ra trước đã.”
Giang Tuyết Tình kinh ngạc phát hiện, chính mình cũng không kháng cự cái ôm của Kiều Minh Hi.
Nhưng mà cô là vị hôn thê của Cận Hoài Viễn, cho dù không kháng cự Kiều Minh Hi, cô cũng không thể quá mức thân mật với hắn, không gọi người tới đã là phá lệ rồi.
“Tuyết Tình, em nghe anh nói.”
“Tất cà lời nói hôm đó của anh đều không có lừa em, em không phải vị hôn thê của Cận Hoài Viễn! Hắn cho giáo sư Claire phong ấn trí nhớ của em, hôm trước anh đã tìm được giáo sư Claire, cũng tìm được biện pháp giúp em khôi phục ký ức.”
“Hiện tại, đừng cử động, nghe anh nói được không?”
Giang Tuyết Tình bán tín bán nghi, hóa ra ký ức của một người còn có thể phong ấn sao?
Vậy thử nghe xem Kiều Minh Hi muốn nói cái gì một chút đi!
Cô có loại dự cảm, Kiều Minh Hi sẽ không thương tổn cô.
“Cứu vớt thế giới……”
Lại là cứu vớt thế giới? Sao Kiều Minh Hi biết được sau khi cô mất trí nhớ thì thứ duy nhất nhớ rõ trong đầu chính là cứu vớt thế giới?
Còn có tên của Kiều Minh Hi với Cận Hoài Viễn.
Kiều Minh Hi chờ mong niệm mấy từ cứu vớt thế giới suốt một trăm lần, sau đó hắn cảm thấy thân thể Giang Tuyết Tình ở trong lòng ngực hắn càng ngày càng mềm rồi ngất đi.
Vốn dĩ Kiều Minh Hi còn muốn mang Giang Tuyết Tình rời đi, nhưng Cận Hoài Viễn trong mười phút ngắn ngủn đã phát hiện bảo an trong biệt thự bị công phá, hắn lập tức cho người đuổi lại đây.
Hiện tại người bên ngoài vây quanh toàn bộ biệt thự, nhìn qua ước chừng khoảng mấy trăm người.
Kiều Minh Hi cười lạnh một tiếng.
Dứt khoát không đi cho rồi.
Hắn phải chờ tới khi Giang Tuyết Tình khôi phục ký ức, để Cận Hoài Viễn trơ mắt nhìn hắn mang Giang Tuyết Tình rời đi!
Khoảng nửa giờ trôi qua, Giang Tuyết Tình từ trong hôn mê tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.
“Anh Minh Hi……”
Cô nhớ ra rồi, tất cả đều nhớ lại hết rồi!
Nhưng vì sao tới bây giờ mới nhớ lại?
Cô đã đem thân thể cho Cận Hoài Viễn, trong đoạn thời gian ở tại đây cô thậm chí còn có chút thích Cận Hoài Viễn! Cô vậy mà lại thích một tên biếи ŧɦái bắt cóc cô, cầm tù cô, phong ấn hết ký ức của cô!
Hơn nữa…… Kiều Minh Hi thật sự hoàn toàn vô tội sao?
Giang Tuyết Tình nhớ tới tư liệu mà ngày đó Cận Hoài Viễn đưa cho cô xem, Kiều Minh Hi trong tư liệu với Kiều Minh Hi mà cô biết như hai người khác nhau.
Một người theo dõi cô, trộm qυầи ɭóŧ của cô, thậm chí còn mê gian cô.
Một người vừa săn sóc vừa ôn nhu, cô với hắn là lưỡng tình tương duyệt.
Nên tin tưởng cái gì? Cô đã không biết.
Đúng vậy, nếu tên của Kiều Minh Hi với Cận Hoài Viễn cùng nhau xuất hiện, hai người đàn ông này khẳng định đều không phải là người tốt
Cô rốt cuộc đã trêu chọc đến loại người gì thế này a! Vì sao lại xui xẻo như vậy! Đây là nguyên nhân mà cái thứ không biết tên kia đưa cô tới nơi này sao?
Giang Tuyết Tình không biết nên nói gì mới tốt, cô rũ con ngươi, trầm mặc trong khoảng thời gian ngắn.
“Tuyết Tình, em nhớ ra rồi sao?!”
“Thật tốt quá! Chờ một chút anh sẽ đưa em rời đi, đừng sợ, anh sẽ không bao giờ để em gặp được chuyện như thế này nữa!”
Cho dù biết hơn phân nửa tư liệu đó là sự thật, Giang Tuyết Tình vẫn định thẳng thắn nói rõ ràng với Kiều Minh Hi, cô liếʍ liếʍ môi, ánh mắt có chút tối nghĩa.
“Trước khi bị phong ấn ký ức, Cận Hoài Viễn có đưa cho em một phần tư liệu.”
“Anh Minh Hi, anh nói thật đi, không cần gạt em, có phải anh đã biết em ngay trước cả bữa tiệc sinh nhật của Lý Kỳ hay không?”
Kiều Minh Hi trầm mặc.
Hắn không nghĩ tới Cận Hoài Viễn vậy mà sẽ điều tra những việc này, Giang Tuyết Tình cũng biết được một mặt biếи ŧɦái kia của hắn sao?
Hắn quả thật mê luyến cái cảm giác âm thầm nhìn trộm Giang Tuyết Tình. Cho dù sau khi ở bên Giang Tuyết Tình, hắn vẫn gắn máy định vị trên người cô, thậm chí tất cả ảnh trong điện thoại cũng đều là chụp lén cô.
Kiều Minh Hi nhìn ánh mắt thanh triệt lại vô cùng kiên định của Giang Tuyết Tình, cuối cùng gật gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Anh trộm qυầи ɭóŧ của em?”
“Đúng vậy.”
“Dùng thuốc mê mê gian em?”
“…… Đúng, nhưng thuốc mê sẽ không thương tổn đến thân thể của em, anh sẽ không…… Sẽ không làm em bị thương, Tuyết Tình, từ sau khi chúng ta ở bên nhau, anh đã không còn làm loại chuyện này nữa!”
Giang Tuyết Tình muốn biết đáp án, nhưng sau khi Kiều Minh Hi một năm một mười thẳng thắn, cô lại không có lời nào để nói.