"Mở mắt ra!”
Cận Hoài Viễn đỡ côn ŧᏂịŧ, hắn thấy Giang Tuyết Tình gắt gao nhắm mắt lại, trong lòng có chút bất mãn.
Vì thế hắn dùng côn ŧᏂịŧ giáo huấn Giang Tuyết Tình, côn ŧᏂịŧ cứng rắn cực nóng quất ở trên mặt Giang Tuyết Tình, da thịt non mềm chỉ chốc lát sau đã đỏ lên.
Giang Tuyết Tình nức nở mở mắt ra, đập thẳng vào mặt chính là đồ vật khủng bố như vậy!
Thứ kia ước chừng thô bằng cổ tay hắn, gân xanh vờn quanh mặt trên không ngừng co giật, nhìn dữ tợn đáng sợ cực kỳ!
“Anh…… Đem cái…… Thứ kia…… Lấy ra!”
Vì sao lại có thứ đáng sợ như vậy!
“Lấy ra? Tôi sẽ không lấy ra, không phải em đã nói chuyện gì cũng nguyện ý làm sao, sờ nó!”
“Nếu em muốn tôi lấy ra, thì có thể sẽ không chỉ sờ sờ mà thôi, ừm…… Thứ này sẽ cắm vào bên trong huyệt nhỏ của em, hung hăng chơi em! Chơi âʍ ɦộ nhỏ của em đến khi nó chảy nước!”
Ngẫm lại cũng đã thực kích động, lúc này Cận Hoài Viễn hận không thể trực tiếp mở, dù sao thì nếu Giang Tuyết Tình không muốn sờ, hắn cũng không tính là vi phạm lời nói.
“Đừng! Tôi sờ…… Tôi sờ còn không được sao!”
Giang Tuyết Tình khó chịu cắn môi, đôi tay run rẩy vuốt ve trên căn dươиɠ ѵậŧ thô to dữ tợn kia, cô có thể cảm nhận được thứ thô to nóng hổi kia co giật trong lòng bàn tay mình, mang theo hương vị cường thế.
Lòng bàn tay cô sắp bị bỏng đến nơi rồi, trong lòng cảm thấy vừa thẹn vừa sợ hãi!
“Tay nhỏ sờ trên dưới, ưm…… Đúng! Chính là như vậy…… Nga…… Thật thoải mái! Vòng lấy qυყ đầυ, ngón tay sờ đỉnh mã mắt…… A…… Bảo bối em giỏi quá! Tay nhỏ làm cho côn ŧᏂịŧ thật thoải mái! Tiếp tục, hửm? Bằng không tôi sẽ dùng dươиɠ ѵậŧ lớn hung hăng nện âʍ ɦộ của em!”
Hóa ra cứng lên được tay loát vậy mà lại sung sướиɠ như vậy, thoải mái muốn chết, như thể mỗi một dây thần kinh và tế bào trên thân thể đều tràn ngập kɧoáı ©ảʍ, thậm chí làm hắn sướиɠ đến run rẩy tê dại.
Bảo bối này, hắn không cho phép bất kì kẻ nào tới cướp đoạt!
Cô sẽ là người phụ nữ của hắn, cả đời không cho phép rời khỏi hắn!
Ánh mắt Cận Hoài Viễn tối sầm lại, dùng sức bắt lấy tay Giang Tuyết Tình, tăng tốc độ di chuyển thay cô, nhanh chóng ở trên côn ŧᏂịŧ loát động.
Chỉ chốc lát sau, hắn có cảm giác muốn phóng thích.
Cận Hoài Viễn cũng không cảm thấy thẹn khi bắn quá sớm, lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm qua, hắn chỉ muốn hung hăng phóng xuất ra!
Mã mắt mở ra, côn ŧᏂịŧ co giật càng thêm lợi hại, lúc này Giang Tuyết Tình hình như cũng đã nhận ra cái gì, cô lắc đầu muốn lui về phía sau, lại bị Cận Hoài Viễn ngăn lại.
“Ưm! Sướиɠ quá! Bắn! Bắn…… Bảo bối toàn bộ đều bắn cho em!”
Nói xong liền không hề nhẫn nại ý bắn, từ trong mã mắt bắn ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn, phụt phụt —— lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều như khi đi tiểu.
Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên trên mặt và người Giang Tuyết Tình, mang theo hương vị nồng đậm của đàn ông.
Quá bẩn! Sắc mặt Giang Tuyết Tình tái nhợt, muốn lau đi thứ màu trắng dơ bẩn, rồi lại không dám dùng tay chạm vào, chỉ có thể nước mắt lưng tròng bĩu môi, nhìn đáng thương cực kỳ.
Vốn dĩ Giang Tuyết Tình cho rằng đã kết thúc, nhưng cuộc tra tấn còn lâu mới kết thúc.
Côn ŧᏂịŧ sau khi bắn nửa mềm đi, nhưng gần như không đến năm giây lại cứng tiếp! Thậm chí còn cứng hơn, nóng hơn, thuyết minh đầy đủ rằng Cận Hoài Viễn không thỏa mãn.
“Lại cứng…… Bảo bối, dùng đầu lưỡi liếʍ côn ŧᏂịŧ sạch sẽ!”
Lưỡi…… Đầu lưỡi?! Giang Tuyết Tình không dám tin tưởng trợn to mắt, cô nhìn về phía Cận Hoài Viễn, rất muốn chứng minh là mình nghe lầm.
Sau đó Cận Hoài Viễn lặp lại một lần nữa.
“Dùng đầu lưỡi của em liếʍ côn ŧᏂịŧ!”
Cô mới không muốn làm chuyện dơ như vậy! Chỗ đó chính là nơi đi tiểu! Tuy rằng cây đồ vật kia của Cận Hoài Viễn cũng không khó ngửi, nhưng ngẫm lại cũng đã làm Giang Tuyết Tình hỏng mất!
“Dùng miệng nhỏ liếʍ cho tôi một lần, hoặc là ngay lập tức dùng huyệt nhỏ của em, bảo bối em ngẫm lại đi.”
Vì sao cô phải làm loại lựa chọn này a?!
Giang Tuyết Tình nhìn đầu lớn Cận Hoài Viễn, nghĩ tới vết sẹo trên ngực hắn và chức nghiệp, lại lần nữa hoảng sợ.
Quên đi, hoảng sợ nhiều sẽ thành thói quen thôi!
Cô thật cẩn thận vươn đầu lưỡi, tận lực không tiếp xúc càng nhiều, sau đó liếʍ láp côn ŧᏂịŧ như là liếʍ kem, từ dưới lên trên.
“A…… Sướиɠ muốn chết! Bảo bối giỏi quá! Ưm! Như vậy…… Thật thoải mái……”
Cận Hoài Viễn hít sâu một hơi, chỉ nhìn Giang Tuyết Tình vì hắn liếʍ láp côn ŧᏂịŧ, cái loại cảm giác thị giác thỏa mãn này khiến cho Cận Hoài Viễn sướиɠ đến da đầu tê dại.
Đầu lưỡi xẹt qua côn ŧᏂịŧ, mát lạnh, sau đó toàn thân giống như có dòng điện kɧoáı ©ảʍ tê dại chạy qua.
Nhưng Cận Hoài Viễn vẫn không thỏa mãn.
“Ngậm đầu côn ŧᏂịŧ vào rồi hút!”
Giang Tuyết Tình yên lặng rơi lệ, lại nghe lời ngậm đầu côn ŧᏂịŧ vào, khí vị của người đàn ông nồng đậm đến sặc mũi.
Nhưng mà không biết vì cái gì, ngửi thấy hương vị như vậy, nhìn côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn, thân thể cô mềm nhũn đi…… Huyệt nhỏ thậm chí còn hơi ướŧ áŧ.
Bởi vì ý thức được thân thể mình dâʍ đãиɠ, Giang Tuyết Tình khóc thảm hại hơn.
Cô có phải rất hư hay không, vì sao, vì sao lại cảm thấy kỳ quái như vậy a!
Cận Hoài Viễn nhẹ nhàng thọc vào rút ra trong miệng nhỏ Giang Tuyết Tình, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ việc liếʍ láp côn ŧᏂịŧ, hắn cũng không Giang Tuyết Tình quá tàn nhẫn, sau khi nghe cô nói miệng chua xót thì lần nữa bắn vào trong miệng cô.
“Khụ khụ……”
Thật nhiều chất lỏng bắn ra từ côn ŧᏂịŧ người đàn ông, Giang Tuyết Tình nuốt không được, phun cũng không xong, cuối cùng vẫn bị Cận Hoài Viễn nắm cằm, hé miệng để hắn nhìn cô nuốt xuống.
Sau đó mắt thấy, người đàn ông lại cứng.