Hắn chính là Cận Hoài Viễn!!!
Giang Tuyết Tình muốn điên rồi! Cô vốn dĩ còn nghĩ chỉ cần người bắt cóc cô không phải là Cận Hoài Viễn, thì anh Minh Hi nhất định có thể cứu cô.
Nhưng đối mặt với Cận Hoài Viễn, thế lực còn muốn lớn hơn của anh Minh Hi, lại còn là địa đầu xà…… Anh Minh Hi có thể cứu cô ra sao?
*Nguyên câu là "Cường long nan áp địa đầu xà" nghĩa là một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó (nghĩa đen). Cũng có ý chỉ người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (nghĩa bóng).
“Vì sao……”
Vì sao lý do bắt cóc lại là vì muốn cô làm người phụ nữ của hắn?
Nhưng mà cô cũng đâu phải đại mỹ nữ thiên tư quốc sắc gì, cho dù dung mạo xinh đẹp, nhưng phụ nữ giới giải trí lớn lên xinh đẹp hơn cô có một đống!
“Chúng ta…… Trước kia từng quen biết sao?”
Đừng nói với cô là nhất kiến chung tình, chẳng lẽ vừa mới gặp mặt là có thể bắt người tới sao?
“Không có, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp em.”
Cận Hoài Viễn không rời khỏi Giang Tuyết Tình, ngược lại không ngừng dùng lòng bàn tay xoa nắn khuôn mặt non mềm của cô, quang mang trong mắt càng ngày càng ám trầm, mang theo nguy hiểm sắp dâng trào ra.
“Lần đầu tiên gặp mặt anh đã bắt cóc tôi?”
Đây là thù hận lớn đến cỡ nào a?! Hắn rốt cuộc là coi trọng cô, hay là có thù oán với cô a?!
Giang Tuyết Tình muốn mở miệng mắng to, nhưng lại không dám.
Nữ sinh bình thường đối mặt với đại lão, hơn nữa còn là đại lão xã hội đen, nào dám làm càn. Nếu cô mở miệng mắng người, hắn có phải sẽ gϊếŧ cô luôn không?
“Cầu xin anh thả tôi đi, anh nhìn tôi lớn lên bình thường như vậy, không cần thiết a!”
“Đừng nói những lời tôi không thích nữa, tôi sẽ không thả em đi. Hiện tại…… Chúng ta tới làm một chút chuyện có ý nghĩa đi.”
Cận Hoài Viễn nuốt nước miếng, hầu kết lăn lộn lên xuống, hô hấp cũng theo đó càng ngày càng nóng lên.
Côn ŧᏂịŧ cứng quá, cái loại cảm giác muốn phóng xuất ra, lần đầu tiên trải nghiệm cũng đã làm Cận Hoài Viễn mê muội.
Chuyện có ý nghĩa gì cơ?
Giang Tuyết Tình đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, cô đón nhận ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ của Cận Hoài Viễn, rốt cuộc cũng biết hắn muốn làm cái gì.
“Không…… Không cần! Anh đừng như vậy!”
Giang Tuyết Tình muốn lui về phía sau, nhưng đằng sau cũng là giường, thân thể rắn chắc của người đàn ông chặn cô lại, cho dù cô muốn chạy trốn thì cũng không có biện pháp.
Dưới tình thế cấp bách Giang Tuyết Tình đành phải che ngực lại xin tha.
“Anh không phải muốn tôi làm phụ nữ của anh sao? Loại chuyện này không thể cưỡng bách, nếu không chúng ta bồi dưỡng cảm tình trước?”
Có thể kéo dài bao lâu thì kéo! Giang Tuyết Tình khó chịu cắn cắn môi, ở trong lòng chờ đợi, lỡ đâu…… Lỡ đâu anh Minh Hi có thể tìm tới thì sao?
Nhưng liệu anh Minh Hi có gặp nguy hiểm hay không? Cận Hoài Viễn là kẻ tàn nhẫn gϊếŧ người không chớp mắt a!
“Nhóc con, có phải em đang lầm tưởng tôi quá tốt tính hay không? Cho dù tôi cưỡng bách em, thì làm sao! Tôi cũng không phải đang hỏi ý kiến của em, em nhất định phải ở bên người tôi, làm phụ nữ của tôi.”
“Không có lựa chọn khác!”
Cận Hoài Viễn sớm đã dục hỏa đốt người, không có tâm tư nghe Giang Tuyết Tình nói thêm cái gì.
Hắn trực tiếp nắm cánh tay Giang Tuyết Tình, áp cô ở trên giường, đôi tay cũng bị trói lêи đỉиɦ đầu không thể nhúc nhích.
“A ——”
Tiếng thét chói tai chưa xong bị chặn trong miệng, Cận Hoài Viễn mang theo tùy ý đoạt lấy, giống như dã thú hưởng thụ chiến lợi phẩm của hắn.
Cánh môi ở trên môi cô cọ xát mυ'ŧ vào, thậm chí dùng hàm răng gặm cắn, như thể muốn ăn cô vào trong bụng.
Bởi vì có yêu đương, Giang Tuyết Tình lập tức phát hiện kỹ thuật hôn của Cận Hoài Viễn đặc biệt ngây ngô!
Hắn dùng sức với đầu lưỡi vào miệng cô, lưỡi lớn không ngừng quấy, muốn nhét đầy toàn bộ miệng của cô.
Sau đó hắn lại ngậm lấy đầu lưỡi cô hung hăng mυ'ŧ vào, đầu lưỡi lập tức có chút sưng to tê dại.
Đây nào phải là hôn a! Hắn đây là muốn ăn luôn cô!
“Ưm…… Ô ô!”
Thật là đáng sợ! Người đàn ông này hắn ăn thịt người a!
Giang Tuyết Tình cảm giác miệng mình đau quá, mới bị hôn một lát đã sưng đỏ lên.
Bàn tay của người đàn ông cũng đặc biệt lớn, hoàn toàn bao trùm bên hông, nhẹ nhàng kéo một chút đã xé sạch sẽ quần áo trên người cô!
Mảnh nhỏ quần áo bị ném trên mặt đất, Giang Tuyết Tình chỉ mặc mỗi nội y đặc biệt không có cảm giác an toàn, giãy giụa lợi hại hơn.
“Ưm…… Đừng…… Ô ô……”
Nước mắt từng giọt một theo khóe mắt rơi xuống, chẳng lẽ hôm nay cô phải bị Cận Hoài Viễn cưỡng bách chiếm hữu sao?
Nhưng mà cô không muốn! Cô có bạn trai!
Anh Minh Hi…… Rốt cuộc anh đang ở nơi nào! Mau tới cứu em!
Giang Tuyết Tình một bên bị hôn môi, một bên khóc thảm thiết cực kỳ, mà Cận Hoài Viễn thấy Giang Tuyết Tình rơi nước mắt, trong lòng hiện lên một tia khó chịu.
Hắn đây là làm sao vậy?
Mềm lòng sao? Loại cảm xúc này vậy mà còn sẽ xuất hiện ở trên người hắn?!
Ánh mắt Cận Hoài Viễn tối sầm lại, đuổi mềm mại trong lòng đi. Hắn muốn đoạt lấy cô, chứ không phải tìm uy hϊếp cho chính mình! Cho dù Giang Tuyết Tình có thể làm hắn cứng lên, nhưng không có nghĩa là chuyện gì hắn cũng sẽ nghe theo cô!
Vì thế động tác của Cận Hoài Viễn càng thêm kịch liệt, hắn hôn môi Giang Tuyết Tình đến nỗi trầy da, chảy ra tơ máu nhàn nhạt.
“Đau quá…… Ô ô…… Không cần…… Đau quá…… Vì sao lại như vậy với tôi! Tôi rất sợ hãi…… Anh Minh Hi……”
Môi người đàn ông vất vả rời khỏi, môi vừa đau vừa tê làm Giang Tuyết Tình tuyệt vọng, khuôn mặt nghiêng đi vẫn luôn rơi lệ, trong miệng phát ra tiếng nỉ non.
“Đừng gọi tên của tên đàn ông khác trước mặt tôi! Hửm? Giang Tuyết Tình…… Gọi tôi một tiếng anh Hoài Viễn.”
Lúc Cận Hoài Viễn nghe được Giang Tuyết Tình gọi anh, tức khắc thích cái xưng hô này, nhưng cái tên phía trước phải đổi lại!