Nhờ Yêu Kiều Bỏ Nóng Nảy

Chương 6

Edit: Leur

Beta: Đông

“Đưa người về ký túc xá thật là một cơ hội tốt mà! Ngay cả giáo sư cũng giúp cậu, thiên thời địa lợi nhân hòa. Thế mà cậu lại không biết bắt lấy, đừng nói là tiếp xúc thân thể, có khi cậu còn chưa thêm WeChat người ta nữa!”

Người trong điện thoại gào to, có phần phiền phức.

Xe chậm rãi chạy ở trên đường, Sở Cẩn Hành quay đầu nhìn cửa sổ, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, đôi mắt nhìn chằm chằm tay mình, “Có.”

“Có tiếp xúc thân thể.”

Dưới ngọn đèn đường trước quán bar, Nghiêm Trì nóng nảy đá chân, làm vẻ mặt không thể tin nổi, “Tiếp xúc thân thể cái gì? Hôn hay là ôm cơ?”

Sở Cẩn Hành đặt tay lên mắt, “Cô ấy cho tớ xoa đầu.”

Chạm vào đầu một cái, anh lại phải nhẫn nhịn một lần.

*nguyên văn là 摸头杀: Hành động an ủi khi con gái buồn, phiền muộn, lo lắng, …

Còn ôm nữa.

Hoàn toàn giống như trong tưởng tượng, eo của Kỷ Dịch thật sự rất nhỏ, rất mềm, hai tay anh có thể ôm vừa.

Sở Cẩn Hành vuốt tay, sau đó nhanh chóng buông ra, cắt đứt ý nghĩ trong đầu.

Nghiêm Trì nghe xong thở dài, “Chậc, xoa mỗi cái đầu thôi mà cậu đã vui vẻ thế rồi, A Ôn của chúng ta thật sự đơn thuần không làm ra vẻ mà!”

“Cậu còn không bằng ông già cứng nhắc Cố Ngôn Vọng kia đâu, các cô gái người ta đều uống say, còn cậu ngoại trừ xoa đầu thì cũng chẳng có chút tin tức hữu dụng nào hết à?”

“Có.” Sở Cẩn Hành vẽ lên cửa xe, vẽ một hình trái tim lên đó, “Cô ấy độc thân.”

Hơn nữa, trước mắt còn chưa thích ai.

“Chắc chắn chưa?”

“Thông tin kiểu này tớ tìm đại một sinh viên ở đại học D người ta cũng biết, tiền đồ, cậu không có gì ngoài nó à?”

“Không có.”

Sở Cẩn Hành chạm vào hai mắt mình, cong môi.

Thật ra là có, cô cực kì thích khuôn mặt này, đặc biệt là đôi mắt của anh.

Nhưng Sở Cẩn Hành cũng không nói với Nghiêm Trì, bình tĩnh nghe Nghiêm Trì lo lắng suông.

“Trời xanh ơi!” Nghiêm Trì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà hô to, “A Ôn, trước kia cậu đâu có như thế, quay về nhà họ Sở bị đám người kia làm cho ngu si hơn à?”

“Tớ còn làm nghi thức chúc mừng cậu thoát kiếp độc thân, kết quả cậu lại như thế này?”

“Con trai, bố rất thất vọng về con đấy.”

Nghe vậy, sắc mặt Sở Cẩn Hành đang lãnh đạm bỗng thay đổi, lạnh giọng: “Cậu bảo tớ là cái gì?”

Âm thanh trong điện thoại đột nhiên giảm xuống mấy độ, tay cầm điện thoại của Nghiêm Trì run lên: “Bố!”

Anh ta từ trước đến nay đi vào có thể ra, co được dãn được, sống rất biết thay đổi.

“…”

Sở Cẩn Hành im lặng.

Nghiêm Trì lại trở nên không đứng đắn, tiếp tục hít mây nhả khói* cười hì hì: “Lần sau có cơ hội thì nói cho tớ biết, tớ giúp cậu viết bản báo cáo về việc theo đuổi vợ, người kinh nghiệm đầy mình như tớ…”

*hít mây nhả khói 吞云吐雾: thành ngữ Trung Quốc, bính âm là Tūn yún tǔ wù, ban đầu mô tả các tu sĩ Đạo giáo tu luyện, không ăn ngũ cốc, sau đó mô tả người hút thuốc.

“Á, mẹ nó!”

Khẽ chửi thầm một tiếng, Nghiêm Trì không nói nữa.

Rồi sau đó là một âm thanh sột sột soạt soạt và tiếng thở nặng nề.

“Ôi trời, không ngờ là có một thằng đàn ông dám bắt nạt con gái, nói sau nói sau, tớ làm anh hùng cứu mỹ nhân cái đã.”

Sở Cẩn Hành đang muốn cúp điện thoại, chợt nghe bên kia nói: “Ô! Cô gái này dũng cảm ghê, xem ra không cần tớ đến giúp rồi. Bố, chúng ta tiếp tục nói về công chúa nhỏ của cậu đi…”

Sở Cẩn Hành vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp cúp máy, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Nghiêm Trì dựa vào cột đèn, một bên nhìn cô gái một mình đánh anh chàng kia, một bên nói chuyện điện thoại. Đang nói đến cao hứng, bất ngờ không kịp trở tay nghe thấy tiếng cùm cụp cái rụp.

Nghiêm Trì: …

Vãi chưởng, người gì đâu mà tàn nhẫn.

Nghiêm Trì không vui đá cục đá, nghe thấy một tiếng hét thảm.

Trong lòng anh bất ngờ, trực giác cảm thấy có vẻ như mình gặp rắc rối rồi, giương mắt nhìn lại, cô gái dũng mãnh kia đã nằm trên mặt đất.

Xong đời rồi.

_____________________

Kỷ Dịch tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra.

Tối hôm qua cô cũng không ngủ mơ gì, nhưng bài hát 《A Sở cô nương》này lại văng vẳng trong đầu cô cả đêm, bây giờ lỗ tai vẫn còn ong ong.

Trợn mắt, thứ đầu tiên đập vào mặt cô chính là một khuôn mặt phóng to, cùng một đôi mắt lấp lánh màu xanh lá cây nhìn chằm chằm vào cô. Kỷ Dịch hoảng sợ, ôm chăn ré lên lùi về phía sau.

Đột nhiên cử động mạnh làm cô bị đau đầu, một lúc sau người kia mới dừng lại.

“Trường Hoan, cậu làm cái gì thế?”

Hứa Trường Hoan lắc đầu, lấy ra quả chuối tiêu giơ trước mặt Kỷ Dịch, vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ hỏi một chút, cái áo khoác màu đen đó của ai thế?”

Kỷ Dịch sửng sốt, không kịp phản ứng, “Cái áo khoác màu đen nào?”

Hứa Trường Hoan hếch cằm, tay chỉ về phía kia, nói: “Này, hôm qua cậu nói cái gì mà không buông tay đâu, đến bây giờ còn ôm cái áo khoác này không chịu bỏ.”

Kỷ Dịch nhìn theo hướng Hứa Trường Hoan chỉ, đúng là trong chăn có một cái gì đó màu đen.

Kỷ Dịch với tay lấy nó ra, chất liệu vải mềm mại bóng loáng, này không phải là chăn.

Cô lập tức rút nó ra, là một chiếc áo khoác màu đen.

“Nào, nói đi, người hôm qua đưa cậu trở về còn cho cậu cầm áo khoác nữa là ai?”

Trong đầu Kỷ Dịch xoắn hết cả lên, cô không trả lời ngay mà ngồi xuống cố gắng nhớ lại.

Trên quần áo có mùi hương bạc hà nhàn nhạt, dần dần hình ảnh hiện lên, giọng điệu cô còn bá đạo:

“Tôi nghi ngờ anh ấy muốn lấy trộm phương pháp làm thuốc của tôi…”

“Tôi không có bạn trai… tôi cũng muốn nói chuyện yêu đương màaa..”

“Anh thơm quáaa…”

“A Sở cô nương.”

“Tôi có thể sờ đầu anh không…”

_______________

A A A A A!!!!

Hôm qua cô đã nói những gì thế kia?

Kỷ Dịch gục xuống và hét lên trong lòng, lấy áo khoác che mặt.

Khuôn mặt giấu trong quần áo đỏ như trái cà chua, xấu hổ và giận dữ muốn chết à, đau thương cực kì.

Cô muốn đi ngủ tiếp, hy vọng nó chỉ là một cơn ác mộng thôi, rồi tỉnh dậy thấy nó không có thật.

Hứa Trường Hoan muốn kéo áo khoác ra, nhưng cô nàng lại sợ sẽ làm hỏng nó cho nên không dám dùng sức, “Dịch Dịch, đừng có giả chết, rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì thế?”

Kỷ Dịch chậm chạp lết ra đầu giường, nhẹ nhàng kéo áo khoác xuống chỉ lộ đôi mắt, nghiêng đầu nhìn Hứa Trường Hoan nhanh chóng nói: “Đừng hỏi tớ, có trách thì trách người ngâm rượu con vịt, mùi vị thật khiến con người ta chill quá mà” (?)

Nói xong, Kỷ Dịch giấu mặt mình vào trong quần áo.

Hứa Trường Hoan cảm thấy quái lạ, cô bóc vỏ chuối cắn một miếng, vỗ vỗ mép giường truy hỏi: “Tại sao lại…? Áo khoác đen.. chuyện gì cơ?”

Kỷ Dịch muốn điên mất, chôn trong áo nên giọng nói mơ hồ, “Áo khoác màu đen cho tớ ăn vịt chiên nhỏ.”

Hứa Trường Hoan:?

Đầu cô đầy dấu chấm hỏi, còn muốn thắc mắc thêm, Kỷ Dịch đã đánh đòn phủ đầu: “Đừng có hỏi, hỏi nữa tớ lấy khăn quàng cổ thắt cổ bây giờ.”

Hứa Trường Hoan nhún vai, ăn xong chuối xong phóng khoáng vứt vỏ chuối đi rồi rửa tay. Sau đó ngồi xuống giường, lấy điện thoại đẩy về phía Kỷ Dịch, “Ok, tớ không hỏi nữa.”

Kỷ Dịch bĩu môi co người lại, giống như ốc sên bỏ áo ra, quay đầu nhìn Hứa Trường Hoan. Người ngồi trong giường đầu lại hướng ra giường bên, tư thế kỳ cục.

“Nhìn cái gì?”

Hứa Trường Hoan trực tiếp đưa điện thoại tới trước mặt Kỷ Dịch.

Kỷ Dịch ngẩng đầu, nhìn thấy ảnh chụp hai người ôm nhau có hơi xa lạ, cũng hơi quen thuộc.

Cô khẽ ồ một tiếng.

Hứa Trường Hoan dùng hai tay phóng to, “Nhìn ra chưa?”

Kỷ Dịch: “!!!”

Trong đầu hiện lên hình ảnh tối hôm qua, Kỷ Dịch chỉ vào ảnh chụp, vẻ mặt hoảng sợ như đang nhìn một quả bom phát nổ bùm.

“Này này này này này này….”

Trí nhớ cô bị thiếu gì sao?

Cô lại đi hôn người ta?

Tối qua cô lại phóng đãng không kiềm chế như thế sao??

Aaaaaaaaaaaaa!!

Hơi nóng lập tức bùng lên, mặt cô đỏ lừ. Kỷ Dịch uốn éo giống như con cá chạch chui vào chăn, che kín người ngay cả cái ót cũng không chừa cho Hứa Trường Hoan nhìn.

Trốn vào ổ chăn rồi, Kỷ Dịch véo véo tay phải, a ui đau đau.

Cánh tay này thật là, thừa dịp mình say rượu lại đi trêu đùa soái ca!

Đáng đánh!

Khả năng cô nên tát cả miệng mình nữa…

Hứa Trường Hoan thấy thế cười rung cả người, “Dịch Dịch, đừng xấu hổ nha, đây là chuyện tốt. Bây giờ kể tớ nghe chuyện tối qua không sót chi tiết nào nào, tớ giúp cậu phân tích ý chính.”

Kỷ Dịch lắc đầu, không lên tiếng.

Hứa Trường Hoan cũng không thúc giục, im lặng chờ.

Sau một lúc lâu, một cái móng vuốt cuối cùng cũng thò ra, di chuyển đến thành giường, nhẹ nhàng chọc chọc eo Hứa Trường Hoan.

Một giọng nói lí nhí phát ra từ ổ chăn, “Trừ khi, bức ảnh đó…”

Hứa Trường Hoan: “Xóa đi?”

“Không, gửi tớ.”

Hứa Trường Hoan: “…”

_________________

Đến khi Hà Miểu Miểu từ bên ngoài trở về, Kỷ Dịch đã tóm tắt xong câu chuyện xưa.

Đương nhiên là cô chỉ nói sơ qua, nói chi tiết thì có hơi xấu hổ nên không đề cập quá nhiều.

Phần trí nhớ hư hư thực thực kia cô cũng không dám nhắc đến, thật ra là cô cực kỳ muốn biết, cảm giác hôn môi là như thế nào.

____________________

Nói xong, sự xấu hổ ban đầu cũng đã qua đi, thậm chí Kỷ Dịch đã bắt đầu thảo luận ảnh chụp như thế nào với Hứa Trường Hoan.

Chẹp, ảnh chụp như này không tồi, cảnh đẹp ý hay lại có cả ánh trăng mông lung, quá là chuyên nghiệp.

Hà Miểu Miểu đẩy cửa đi vào, đặt bát cháo xuống bàn. Nhìn thấy Kỷ Dịch bây giờ đã tỉnh, cô lại hỏi vấn đề giống như Hứa Trường Hoan:

“Thành thật khai báo đi, áo khoác đen là ai thế?”

Kỷ Dịch không nghĩ đến chuyện kể lại lần hai, trực tiếp bảo cô hỏi Hứa Trường Hoan.

Nghe xong, Hà Miểu miểu có hơi kinh ngạc, trở mình nhìn ảnh chụp của Kỷ Dịch: “Dịch Dịch này, cậu chưa gì đã chịu thua chiều dài của áo khoác đen rồi sao?”

Câu nói này…

Nghe hơi kỳ quái.

Kỷ Dịch lắc đầu, vuốt cằm sâu kín nói: “Có lẽ bản chất của loài người chính là như vậy.”

“Không biết bao nhiêu lần cậu tự nói với mình không thể bị tìиɧ ɖu͙© mê hoặc, nhưng mà đã bị thế rồi, cậu sẽ quên hết những gì xảy ra, chỉ có thể nhớ rõ khuôn mặt kia đẹp đẽ ra sao!”

Mặc dù những gì cô nói với Sở Cẩn Hành tối qua, cô ấy chưa bao giờ nói trước mặt bạn cùng phòng, nhưng tất cả đều là sự thật.

Nối tiếp những khao khát ngây thơ hồi trung học, Kỷ Dịch lại muốn yêu đương.

Cho dù chỉ là tiếp cận người cô có hảo cảm được một chút, não vẫn có thể tự bổ ra mọi thứ.

Cảm xúc giống như lon Coca bị vỡ ra, ùng ục ùng ục tràn ra ngoài.

Hứa Trường Hoan: …

Hà Miểu Miểu quay người xem thường, “…Đứng lên đi, tớ mua cho cậu ít cháo, còn đun nước sôi rồi đấy. Vừa khéo trên bàn cậu có hoa cúc trắng, để tớ pha cho cậu cốc trà tỉnh rượu.”

Cũng không biết Kỷ Dịch nghĩ tới cái gì, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời. Cô nhảy xuống giường cầm lấy hoa cúc, hưng phấn nói: “Thật ra cây hoa cúc này cũng có một câu chuyện cũ đó.”

“Vâng vâng vâng, có chuyện cũ.” Hà Miểu Miểu cực kì có lệ, tay trái chỉ vào toilet, tay phải cầm lấy cốc giữ ấm, “Đánh răng đi rồi tớ sẽ nghe cậu kể lại câu chuyện này.”

Kỷ Dịch đành phải đặt bình xuống, giẫm lên dép lê hừ một tiếng, lẹp xẹp lẹp xẹp đi về phía toilet.

Miệng người trong gương nổi đầy bọt trắng, kem đánh răng vị bạc hà rất thơm. Kỷ Dịch ngửi ngửi, trong đầu lại hiện lên một thứ, cô lập tức lấy bản chải ra khỏi miệng, đi ra ngoài cửa, ló đầu ra.

“Có hứng thú với bạc hà không?”

Hứa Trường Hoan và Hà Miểu Miểu liếc nhau, vẻ mặt một lời khó nói hết.

“… Sắc đẹp có làm người ta mê mẩn không..?”

Hà Miểu Miểu nhún vai, khó hiểu buông lỏng tay.

_______________

Đại khái là vì tâm trạng đang tốt nên Kỷ Dịch cảm thấy dù là cháo trắng cũng rất ngọt.

Chỉ cần không nghĩ đến việc nên đối mặt với Sở Cẩn Hành như thế nào, sự vui vẻ này vẫn có thể tiếp tục.

Chỉ cần không thấy Sở Cẩn Hành là cô vui vẻ rồi.

Lúc Kỷ Dịch vừa no bụng, vừa tắm rửa xong và đang tính đi vào phòng thí nghiệm, điện thoại nằm trên bàn bỗng nhiên rung lên kịch liệt.

Nhìn thấy tên Hạ Diêu, Kỷ Dịch mới nhớ tới chuyện bắt kẻ tra nam kia.

Cô vội vàng cầm lấy điện thoại, muốn hỏi tình huống như thế nào Hạ Diêu đã lên tiếng trước:

“Dịch Dịch, phiền cậu mang tiền mặt đến trung tâm y tế chuộc tớ về. Địa chỉ mời tra Baidu, đừng có đến nhầm nơi.”

Kỷ Dịch sửng sốt, “Cậu đánh nhau thua người ta à?”

“Không, nghĩ sao mà thằng rác rưởi kia thắng được tớ.”

Kỷ Dịch nghi ngờ: “Thế cậu ở trung tâm y tế làm gì?”

Cô hiểu Hạ Diêu, cô nàng tẩn xong tra nam sẽ không đưa anh ta đi đến trung tâm y tế, chỉ biết gọi 120.

Quả là, Kỷ Dịch đoán đúng.

Giọng nói Hạ Diêu cực kì tức giận, nói: “Đừng nói nữa, chả hay ho gì hết. Tớ vừa gọi 120, đang tính muốn đá tra nam kia một cước, lại bị một hòn đá từ đâu bay tới làm tớ hôn mê, vừa mới tỉnh dậy đây.”

Kỉ Dịch: “…”