Lúc Hoa Hướng Vãn đưa Tạ Vô Sương vào trung tâm của bí cảnh tìm vực linh, ở một thời không khác, tại Sinh Tử Giới nơi Thiên Kiếm Tông, thanh niên đang ngồi xếp bằng trên mặt băng đột nhiên nôn ra một ngụm máu.
Côn Hư Tử đang nướng gà vô cùng vui vẻ ở bên cạnh thì giật mình hoảng sợ, thấy thanh niên tỉnh lại, ông vội ném gà nướng sang một bên rồi chạy lại: “Ngươi sao rồi? Bắt được vực linh chưa?”
“Ta không sao, chưa thấy vực linh.”
Tạ Trường Tịch nuốt ngụm máu xuống, trả lời Côn Hư Tử.
Côn Hư Tử nghe vậy thì cả kinh: “Vậy sao người quay lại rồi?”
“Ta chém tan Linh Hư Bí Cảnh rồi.”
Câu nói này đã khiến Côn Hư Tử chấn động kinh ngạc.
Nếu Tạ Trường Tịch dùng cơ thể của hắn thì chém một cái mật cảnh cũng chẳng phải là chuyện gì to tác, nhưng hắn dùng thân thể của Tạ Vô Sương…
“Vô Sương vẫn ổn chứ?”
Côn Hư Tử phản ứng lại, vội vàng hỏi.
Tạ Trường Tịch lắc đầu: “Thân thể của nó không thể chịu được kiếm ý của ta nên bài xích ta. Ta sợ tổn hại đến gân mạch biển ý thức của nó nên rút lui trước. Nhưng ta có để lại Lưu Ảnh Châu, chờ lát nữa thì ta lại trở về.”
“Để lại Lưu Ảnh Châu thì có ích gì?” Côn Hư Tử nhíu mày, “Vô Sương đã ngất xỉu rồi mà!”
Một cơ thể không thể chứa cả hai hồn phách, khi hắn nhập vào thân thể của Tạ Vô Sương thì chính hồn phách của cậu ấy cũng đã ngủ sâu từ lâu. Nếu hồn phách của Tạ Vô Sương thức tỉnh, hắn sẽ không thể dễ dàng nhập trở lại vào đó với khoảng cách ngàn dặm thế này.
Cho nên ngay cả khi hắn rời khỏi cơ thể của Tạ Vô Sương thì hồn phách của cậu ấy vẫn duy trì trạng thái hôn mê như cũ.
“Ta dặn người mang theo nó đi tìm vực linh.”
Tạ Trường Tịch giải thích, Côn Hư Tử nghe vậy thì yên tâm vài phần.
Chuyến này có nhiều đệ tử đến vậy, hẳn là không chỉ có một mình Tạ Trường Tịch tiến vào Linh Hư Bí Cảnh, có những người khác trông chừng thì cũng không tới nỗi nào.
Nếu không bắt được vực linh thì ít nhất cũng biết là nó đã bị ai cướp đi.
Có hai tầng phong ấn giữ lấy vực linh là Vấn Tâm Kiếm và Tỏa Hồn Đăng, tuyệt đối sẽ không thể nào dễ dàng bị phá vỡ như vậy. Chỉ cần biết được là ai đã cướp lấy vực linh rồi lấy lại kịp thời thì cũng không phải là không được.
Ông gật đầu, bình thản nói: “Vậy ngươi tịnh dưỡng cho tốt rồi nhanh chóng quay về đi.”
“Ừm.”
Tạ Trường Tịch đáp lời rồi nhắm mắt lại ngồi thiền nghỉ ngơi.
Tạ Trường Tịch tĩnh dưỡng đến nửa đêm, cảm thấy cơ thể của Tạ Vô Sương đã khôi phục vài phần bèn lập tức trở về.
Hắn mới vừa nhập vào cơ thể của Tạ Vô Sương thì đã có hơi ấm truyền đến quanh người, có tiếng mưa rơi tí tách vang lên cách đó không xa.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt thì phát hiện dường như bản thân đang ở trong một sơn động, quay đầu nhìn sang là thấy Hoa Hướng Vãn ngồi bên đống lửa bên cạnh, nàng đang chống cằm ngủ say.
Trên người hắn đắp một tấm chăn màu trắng thêu hoa hợp hoan, trên chăn còn lưu lại hương thơm đặc trưng của nữ tử, vờn quanh chóp mũi hắn.
Mùi hương này khiến hắn hơi hoảng hốt một phen rồi đột nhiên phản ứng lại.
Không cảm nhận được!
Theo lý mà nói thì hắn đã tiến vào nơi trung tâm của Linh Hư Bí Cảnh, vực linh chính là bị phong ấn ở đây, hắn phải cảm nhận được sự tồn tại của Vấn Tâm Kiếm mới đúng. Nhưng hắn lại chẳng cảm thấy gì hết!
Phát hiện ra việc này, Tạ Trường Tịch lập tức xốc chăn lên bước nhanh ra khỏi hang động.
Hoa Hướng Vãn bị tiếng động làm giật mình, vừa giương mắt nhìn thì đã thấy “Tạ Vô Sương” đang sốt ruột chạy nhanh ra ngoài.
Hoa Hướng Vãn biết hắn lo lắng cái gì nên tiến nhanh về phía trước: “Ngươi đừng vội, không thấy vực linh đâu, ngươi cứ từ từ.”
Nghe vậy thì Tạ Trường Tịch dừng bước, quay đầu nhìn Hoa Hướng Vãn, hỏi lại lần nữa: “Không thấy vực linh?”
Hoa Hướng Vãn cảm thấy có chút áy náy nhưng nàng vẫn kiên quyết giải thích: “Lần này có quá nhiều tu sĩ tiến vào mật cảnh, lúc ta đuổi tới chỗ vực linh thì bọn họ đang đánh nhau ác liệt lắm nên ta đành tránh sang một bên mà nhìn thôi. Đợi bọn họ đánh nhau được một hồi thì cuối cùng trung tâm của vực linh cũng mở ra, sau đó thì mọi người chẳng ai thấy vực linh đâu, tìm tòi một phen rồi bỏ đi rồi.”
Tạ Trường Tịch không nói gì, hắn bình tĩnh nhìn Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, vội lấy ra một viên Lưu Ảnh Châu: “Ồ, ta ghi lại kỹ hết tình hình lúc đó cho ngươi rồi, ngươi tự xem đi.”
Nói rồi Hoa Hướng Vãn ném Lưu Ảnh Châu về phía Tạ Trường Tịch, hắn giơ tay bắt lấy, nhắm mắt rồi rót linh lực vào trong viên châu, khung cảnh ngay lập tức đã tái hiện ngay trước mắt.
Không phải ngay từ đầu Hoa Hướng Vãn đã ghi lại ký ức mà nàng bắt đầu tầm khoảng vào lúc đã đến chỗ của vực linh. Nơi đó là một cái cây to cao chót vót, có vô số tu sĩ đang đánh chém nhau dưới tàng cây.
Tạ Trường Tịch nhìn sơ qua thì phát hiện những tu sĩ này đều là người Tây Cảnh, về cơ bản thì cùng một nhóm với đám người đã chặn đường truy sát bọn hắn trước đó.
Những người này giao chiến một hồi thì có một người vọt tới trước, một đạo pháp ấn rơi trên thân cây làm cổ thụ chấn động, sau đó thân cây từ từ mở ra hai bên tựa như một cánh cổng.
Sau khi mở ra, khung cảnh bên trong là một khu vườn xum xuê cây cối, chim chóc hót vang. Ở giữa vườn là một cái đài sen bằng đá, trên đài vẫn còn vương lại vết tích hơi thở của vực linh, hẳn đây là nơi cất giữ ban đầu của nó. Nhưng giờ phút này, phía trên đài đá trống rỗng, chẳng còn lại gì nữa rồi.
Tất cả mọi người đều sững sờ một lúc khi nhìn thấy cảnh này, có người kêu lên: “Vực linh đâu?!”
Nghe thấy vậy thì đám người kia không giao tranh nữa mà thi nhau vọt vào bên trong thân cây, tìm tòi khắp nơi một phen. Sau khi xác nhận không có tung tích gì của vực linh, cảm nhận được dường như có một luồng linh lực đang áp xuống thì bọn họ nhanh chóng rời đi.
Mà ký ức của Hoa Hướng Vãn cũng chỉ ghi đến đây. Nàng gãi gãi đầu vô cùng ngượng ngùng: “Tần Vân Thường dẫn người của Minh Loan và Thanh Nhạc Cung tới đây, ta không chắc có thể ẩn thân trong tầm mắt của nàng ta nên đành đi trước.”
Tạ Trường Tịch thu hồi Lưu Ảnh Châu. Hắn không hề nhiều lời, quay đầu bước ra bên ngoài, lạnh giọng nói: “Dẫn đường.”
Hoa Hướng Vãn không dám hó hé nhiều, mau chóng chạy về phía trước. Trên người nàng còn có thương tích nên gọi tọa kỵ của mình ra, nàng xoay người nhảy lên con bạch hổ, quay đầu vươn tay với “Tạ Vô Sương”: “Trên người của ngươi còn có thương tích, ta đưa ngươi đi.”
“Không cần.”
Tạ Trường Tịch quả quyết từ chối rồi ngự kiếm: “Đi thôi.”
Hoa Hướng Vãn nhìn dáng vẻ thủ thân như ngọc của hắn thì cũng không miễn cưỡng nữa, nàng cưỡi bạch hổ phi vào trong rừng.
Nơi giam giữ vực linh cách chỗ này không xa nên họ đã nhanh chóng tới nơi. Tạ Trường Tịch đáp xuống mặt đất, quét mắt quan sát bốn phía nay đã thành một mảng hỗn độn. Hắn căn cứ vào dấu vết của các chiêu thức còn lưu lại và linh tức thì đã xác định được kẻ đến là những người nào.
Quan sát phía bên ngoài xong, hắn tiến vào phía trong thân cây, đi thẳng về phía đài sen bằng đá.
Trên đài sen còn lưu lại vô số dấu tay, không xác định được là ai đến trước. Hắn nhìn linh đài, lấy Lưu Ảnh Châu của bản thân ra rồi xem nhanh qua một lượt.
Lưu Ảnh Châu của hắn đã bắt đầu ghi lại ký ức từ lúc đầu, cũng không khác mấy so với những gì Hoa Hướng Vãn nói, nhưng…
Tạ Trường Tịch nhìn hình ảnh trong hạt châu, Hoa Hướng Vãn vẫn luôn theo sát mấy tu sĩ kia, không ngừng cảm nhận sự dao động của linh lực để phán đoán phương hướng, cứ như vậy mãi cho đến khi nàng đến được nơi cất giữ vực linh. Hắn không khỏi nhíu mày.
“Sao lại đến chậm như vậy?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.
Nàng là chủ nhân của Tỏa Hồn Đăng, theo lý mà nói thì khi đi vào khu vực trung tâm của Linh Hư Bí Cảnh, nàng phải cảm nhận được sự tồn tại của Tỏa Hồn Đăng mới đúng. Nếu muốn thì hẳn là nàng sẽ là người đến được chỗ này sớm nhất.
Nơi này cách chỗ mà họ rơi xuống không xa, Hoa Hướng Vãn vòng đi vòng lại hồi lâu mới tới nơi được cứ như nàng chẳng hề cảm nhận được cái gì cả.
Hoa Hướng Vãn mờ mịt trước câu hỏi của hắn, bối rối nhìn: “Ta… Ta cũng là đi theo người khác lại đây thôi, ta cũng không biết vực linh ở đâu…”
“Sao cô lại không biết?”
Nghe thấy lời này thì trong lòng Tạ Trường Tịch hẫng một nhịp, hắn cảm thấy hơi bất an, tiến lên phía trước một bước, bắt lấy cổ tay nàng, vội hỏi: “Cô không cảm nhận được sao?”
Những lời này khiến Hoa Hướng Vãn bối rối, vẻ mặt nàng lộ vẻ khϊếp sợ mờ mịt: “Sao ta lại có thể cảm nhận được vực linh chứ?”
Tạ Trường Tịch không trả lời, hắn nhìn nàng chằm chằm. Con tim của Hoa Hướng Vãn cũng đập nhanh thình thịch.
Hắn biết cái gì rồi?
Sao hắn biết nàng vốn dĩ có thể cảm nhận được vực linh?
Hai người lặng im hồi lâu, Tạ Trường Tịch khàn khàn lên tiếng: “Hoa Hướng Vãn, cô không cần gạt ta.”
“Ta có thể thề với Thiên Đạo,” Hoa Hướng Vãn giơ tay kia lên, nói vô cùng nghiêm túc, “Ta không cảm nhận được vực linh.”
Nàng không cảm nhận được…
Sao có thể không cảm nhận được…
Bàn tay đang nắm chặt tay nàng của hắn khẽ run. Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng hắn biết, hắn không thể hỏi thêm gì nữa.
Nàng lừa hắn, nhất định là nàng đang lừa hắn.
Rõ ràng là nàng giống y hệt với Vãn Vãn, những hành động của nàng ở trong giấc mộng đó, giọng nói cùng điệu bộ, ánh mắt nàng mang theo ý cười khoảnh khắc nàng rơi xuống mặt băng kia.
Động tác nàng giơ kiếm giơ ngang lên, khi nàng châm cứu thì ngón út sẽ khẽ cong, nàng biết hắn có thể giải Vạn Thù Chú, nàng sẽ lén hỏi thăm Tạ Trường Tịch đã nhiều năm ở trong Sinh Tử Giới kia.
Sao nàng lại không thể cảm nhận được Tỏa Hồn Đăng?
Nhưng tại sao… Nàng muốn lừa người khác chứ?
Sao nàng có thể gạt người được?
Tạ Trường Tịch nhìn Hoa Hướng Vãn chằm chằm, mặt đất xung quanh chấn động. Hoa Hướng Vãn phát hiện tình hình không được ổn nên bèn trấn an cảm xúc của “Tạ Vô Sương”: “Tạ đạo quân, hình như Bí Cảnh không ổn lắm, chúng ta ra ngoài trước đi.”
“Theo ta trở về.”
Tạ Trường Tịch lạnh giọng, Hoa Hướng Vãn ngẩn người: “Về đâu?”
“Thiên Kiếm Tông,” Khóe miệng của ‘Tạ Vô Sương’ rỉ máu, hắn nghiến răng nói, “Sinh Tử Giới.”
Nói rồi mặt đất đã lập tức lóe lên ánh sáng pháp thuật, Hoa Hướng Vãn hơi ngỡ ngàng.
Thiên Kiếm Tông cách Tây Phong Lâm gần ngàn dặm, sao có thể nói đi là đi? Trừ phi là dùng năng lực rút ngắn khoảng cách thành tấc của bậc Độ Kiếp, vượt ngàn dặm trong giây lát, bọn họ lúc này…
Hoa Hướng Vãn còn chưa nghĩ xong thì đã có một lực hút cực lớn đột nhiên truyền đến từ trên mặt đất. Tạ Vô Sương bắt lấy tay nàng cùng nhảy xuống, nàng kêu lên một tiếng, vừa kịp phản ứng lại thì họ đã đáp xuống một con đường nhỏ.
Tạ Trường Tịch túm lấy nàng, vội vàng đi về phía trước.
Hoa Hướng Vãn lảo đảo, mãi đến khi làn gió mang theo hương hoa đào thổi đến mũi, nàng mới tỉnh lại. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy hoa đào nở rợp núi, nàng không khỏi trợn mắt ngạc nhiên.
Thiên Kiếm Tông, đúng thật là Thiên Kiếm Tông này!
Tạ Vô Sương này là quái vật gì mà có thể đưa nàng đến Thiên Kiếm Tông trong nháy mắt thế này?!
“Buông tay!”
Sau khi nhận ra điều gì đang xảy ra, nghĩ đến mấy chữ “Sinh Tử Giới” mà Tạ Vô Sương vừa nói lúc nãy, Hoa Hướng Vãn chợt hoảng hốt. Nàng liều mạng giãy giụa, kích động mở miệng: “Tạ Vô Sương, ngươi buông ta ra!”
Tạ Trường Tịch mặc kệ, hắn kích động lôi kéo nàng đi về phía trước, Hoa Hướng Vãn duỗi tay tính lấy Linh Khí Châu, nhưng mà Linh Khí Châu của nàng lúc ở mật cảnh đã dùng hết rồi. Không có linh lực trên người thì bây giờ nàng cũng chẳng khác một phàm nhân là bao. Hoa Hướng Vãn chỉ đành tay đấm chân đá với Tạ Vô Sương: “Tạ Vô Sương, ngươi điên rồi. Ngươi muốn làm gì? Ngươi buông ta ra!”
Tạ Trường Tịch không nghe, hai người leo lên bậc thang. Khí lạnh nơi Sinh Tử Giới lập tức ập đến trước mặt, Hoa Hướng Vãn càng ngày càng hoảng.
Tới Sinh Tử Giới thì không phải sẽ gặp Tạ Trường Tịch sao?
Tạ Trường Tịch có nhận ra nàng hay không? Nếu nhận ra, liệu Tạ Trường Tịch có ép buộc nàng ở lại không?
Nàng càng thêm sợ hãi. May thay, chưa đi được bao lâu thì Tạ Vô Sương đã dừng lại.
Hoa Hướng Vãn vội ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Côn Hư Tử dẫn theo một đệ tử đang đứng ở bậc thang trên cao, tay ông cầm phất trần, nhíu mày nhìn Tạ Vô Sương.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Côn Hư Tử hỏi, giọng nói có chút lạnh lùng.
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, hắn siết chặt tay Hoa Hướng Vãn. Ánh mắt của Côn Hư Tử nán lại trên tay Tạ Trường Tịch, ông vung phất trần lên đập mạnh vào tay hắn.
Đau nhói lập tức truyền đến trên tay Tạ Trường Tịch, Côn Hư Tử lạnh giọng: “Buông tay.”
“Ta muốn đưa nàng,” máu chảy xuống từ mu bàn tay của hắn, Tạ Trường Tịch khàn giọng, “Vào Sinh Tử Giới.”
“Sinh Tử Giới là cấm địa của Thiên Kiếm Tông, ngươi dựa vào đâu mà đưa nàng vào đó?”
“Đúng vậy đúng vậy,” Hoa Hướng Vãn vừa nghe thấy vậy thì gật đầu lia lịa, “Ta không xứng, ta rời đi ngay bây giờ.”
Tạ Trường Tịch không đáp lời, hắn gắt gao bắt lấy tay của Hoa Hướng Vãn, cúi đầu, chậm rãi quỳ trên mặt đất, lại lặp lại một lần nữa: “Ta muốn đưa nàng vào Sinh Tử Giới.”
“Làm càn!”
Côn Hư Tử quát chói tai: “Vực linh đã mất rồi mà ngươi còn muốn càn quấy sao?!”
Những lời này khiến động tác của Tạ Trường Tịch cứng đờ, qua hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng chịu chậm rãi buông tay.
Hoa Hướng Vãn nhìn hắn, thấy hắn ngơ ngác quỳ gối trên mặt đất, đột nhiên hơi không đành lòng.
“Thật ra việc này…”
“Vị cô nương này,” Côn Hư Tử quay đầu nhìn Hoa Hướng Vãn, “Cô đi nghỉ ngơi trước đi. Đây là chuyện nội bộ của Thiên Kiếm Tông. Minh Tùng,” Côn Hư Tử nhìn đệ tử phía sau, “Dẫn cô nương lui xuống.”
Nghe thấy lời cảnh cáo này, Hoa Hướng Vãn cũng không tiện nói nhiều, nàng nhìn thoáng qua Tạ Vô Sương, cuối cùng vẫn là quay đầu rời đi.
Trên con đường dài chỉ còn lại Tạ Trường Tịch và Côn Hư Tử, ông cúi đầu nhìn hắn: “Ngươi đưa nàng vào Sinh Tử Giới làm gì?”
“Ta muốn… Thử kiếm.”
Nàng đã lập huyết khế song tu cùng hắn, Vấn Tâm Kiếm có thể cảm nhận được nàng, nó sẽ không bài xích nàng.
Nếu nàng có thể rút Vấn Tâm Kiếm ra thì tất nhiên nàng chính là Vãn Vãn.
Nghe thấy kế hoạch của hắn, chỉ trong nháy mắt là Côn Hư Tử đã hiểu được.
Trước đó hắn đã hỏi qua chuyện có liên quan đến Vãn Vãn, vậy hiện giờ vị cô nương này…
Giọng điệu của hắn nhẹ bẫng, hắn dứt khoát nói: “Nàng không cảm nhận được Tỏa Hồn Đăng.”
Tạ Trường Tịch cúi đầu, hơi thở khẽ run: “Nàng đang gạt ta.”
“Tại sao không phải là ngươi đang tự mình lừa mình?”
Lời vừa dứt, Tạ Trường Tịch đã sửng sốt. Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vài phần mờ mịt.
Côn Hư Tử thở dài, vung tay lên xuất chiêu, một đạo phù ấn bay lên từ trên tay của Tạ Trường Tịch rồi ngừng giữa không trung.
“Ngươi biết đây là cái gì không?” Côn Hư Tử chỉ vào phù ấn phiếm mỏng đang phát sáng kia.
Tạ Trường Tịch nhìn nó, khô khốc mở miệng: “Nhập Mộng Ấn.”
“Không chỉ có vậy.”
Côn Hư Tử lắc đầu, lại vung tay lên, phù ấn tách ra làm đôi, hóa thành hai đạo phù ấn.
“Đây là hai đạo phù ấn, cái đầu tiên chính là Nhập Mộng Ấn, nhưng còn một đạo khác lại là Hoặc Tâm Ấn. Nó có thể âm thầm quấy rầy tâm trí của ngươi, khiến ngươi nhầm lẫn giữa người hạ chú và người trong lòng. Người hạ chú là cao thủ hàng đầu, kết hợp hai ấn làm một, cho dù là ngươi, nếu không rành việc này thì cũng rất khó phát hiện ra.”
Tạ Trường Tịch ngơ ngác nhìn pháp ấn, vẻ mặt của Côn Hư Tử mang theo một chút thương hại: “Lúc trước ta chưa phát hiện ra nhưng mới nãy ta cẩn thận kiểm tra thân thể của ngươi thì mới phát hiện được đạo pháp ấn này. Ngươi đã biết nó là Nhập Mộng Ấn mà lại trì hoãn không chịu tiêu trừ, ngươi đang đợi cô nương kia vào mộng của ngươi lần nữa phải không? Nhưng Trường Tịch, ngươi ngẫm lại đi, tất cả những điều mà ngươi cho là nhận ra nàng, rốt cuộc là có bằng chứng hay là dựa trên manh mối mà ngươi suy đoán như thế?”
“Rốt cuộc là nàng thật sự còn sống hay là do ngươi hy vọng nàng vẫn còn sống?”
Câu hỏi này khiến trái tim hắn run rẩy.
Khi gặp nhau trong mộng cảnh, hắn cảm thấy nàng là Vãn Vãn.
Biết khẩu vị của nàng trái ngược hoàn toàn với Vãn Vãn, nhưng khi nhìn số đồ ăn mà nàng ăn hết, hắn cảm thấy là nàng cố ý che đậy.
Thấy tư thế cầm kiếm của nàng, hắn chắc chắn.
Khi nàng nói về Vạn Thù Chú, hỏi về hắn nơi Sinh Tử Giới, cùng nhau tiến vào ảo cảnh được xây dựng dựa trên ký ức của hắn mà không mảy may nghi ngờ gì…
Thì hắn đã vững tin rằng nàng chính là Vãn Vãn, nàng vì hắn mà đến.
Nhưng hết thảy những điều này, đều là hắn cảm thấy như vậy.
Cảm giác của hắn, cũng có thể được coi là thật, chứng minh được một người là một ai đó khác hoàn toàn sao?
Tạ Trường Tịch quỳ trên đất, ngây người nhìn mặt đường.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Côn Hư Tử thở dài: “Thân thể của Vô Sương cần được nghỉ ngơi, thần hồn của ngươi cũng không ổn chút nào. Ngươi về Sinh Tử Giới bế quan tĩnh dưỡng, loại bỏ ảnh hưởng của Hoặc Tâm Ấn trên người đi. Những việc còn lại,” Côn Hư Tử đi xuống bậc thang, lướt ngang qua hắn, “Giao cho tông môn xử lý đi.”
– Hết chương 15 –
【 Vở kịch nhỏ 】
Tạ Trường Tịch: “Ta muốn đưa nàng vào Sinh Tử Giới thử kiếm. Nếu đúng thì giữ nàng lại yêu chiều nàng, nếu không phải thì chém đi thôi.”
Hoa Hướng Vãn: “Không cần! Không cần! Ta không xứng!”